Tage nhìn Nguyễn Song Luân cau mày, môi mấp máy định nói gì đó nhưng nom bộ dạng sốt ruột của hắn, lời vừa ra tới miệng lại nuốt vào.

Ngoan ngoãn nhận lấy chìa khoá xe từ tay Nguyễn Song Luân, Tage lái xe chở hắn tới địa điểm mà hắn muốn. Còn đang suy nghĩ nên an ủi người kia kiểu gì thì ngồi ở ghế lái phụ, hắn không giấu nổi sự ồn ào.

“Tage, nhìn nè em. Có người trông giống em lắm nè.”

Đánh mắt qua phía ô cửa kính, dưới ánh đèn đường chập chờn, Tage mơ mơ hồ hồ theo hướng hắn chỉ. “Những người ở xa” dáng đi kì quái, lờ đờ, có chút không vững, vất va vất vưởng như người đang say.

…Xem ra, là cậu lo lắng dư thừa rồi.

Trừng mắt nhìn qua cái con người đang ngồi ngạo nghễ cười kế bên, cậu nạt.

“Cụ còn cười nữa là em ném cụ xuống xe đấy, cụ Luân!”

“Được rồi, được rồi, không cười em nữa.”

Hắn giơ tay đầu hàng, còn trêu nữa chỉ sợ bạn nhỏ nhà mình sẽ thẹn quá hóa giận mà trực tiếp đem hắn bỏ lại tại đây mất.

Già rồi, lắm bệnh tật, hắn không chịu nổi cô đơn.

Khoé miệng Nguyễn Song Luân nhếch lên,  liếm liếm môi một cái. Không thể phủ nhận, người kia với cậu trông cũng có phần giống.

Đến nơi, cả hai bước xuống xe, nhìn cửa hàng tiện lợi vẫn còn đang sáng đèn trước mặt, hắn không khỏi nhướng mày. 

“Là gặp cướp sao?”

Nguyễn Song Luân thầm nghĩ. Chẳng biết vì sao cái suy nghĩ vớ vẩn đấy lại hiện lên trong đầu hắn, nhưng rất nhanh đã bị gạt sang một bên.

Bước vào cửa hàng tiện lợi, xộc vào mũi hắn trước tiên là một mùi tanh nồng khó chịu cùng với khung cảnh lộn xộn như vừa có cuộc hỗn chiến xảy ra.

Hắn biết, linh cảm của hắn đã đúng.

Phẩy tay ra hiệu cho đàn em đi xung quanh thám thính, còn bản thân ở lại đây xem xét tình hình. Sau khi đã chắc chắn không có tên cướp nào, hắn lượn lờ khắp nơi trong cửa hàng tiện lợi. Nhìn “gã xấu trai” đang nằm chình ình trước cửa nhà vệ sinh, bên cạnh còn có Isaac cùng một con dao đẫm máu, hắn không vội kiểm tra anh ngay mà xem xét kĩ cái người bên cạnh.

Nhìn thì, có gì đó không đúng. 

Khác với anh Xái, người gương mặt vẫn còn hồng hào kia, thì người này, đồng tử của gã giãn ra, thân thể lạnh ngắt, không thấy có dấu hiệu của sự sống, cơ thể bắt đầu co cứng, ước chừng đã chết được vài giờ.

Nhưng đó không phải là điều hắn bận tâm. Cái chính là sao máu người mà lại màu xanh và tại sao Isaac lại muốn giết gã?

Hàng chục câu hỏi cứ hiện lên trong đầu hắn, liên tiếp không có câu trả lời. Tage chạy vào trong tìm hắn với bộ dạng hớt hải, thậm chí cuống quá cu cậu còn đá văng cánh cửa ra xa.

“Cụ! Cụ Luân, Zombie! Cái con ngoi lên từ dưới đất ấy, đánh mãi không chết cụ biết không?”

“Biết.” Tage ngớ người ra, ông cụ này biết sao?

“Biết là mình có nhauu còn chuyện sai đúng thôi để tính sauuuu.” 

“…Cụ Luân!!!”

“Được rồi, con đó chứ gì? Biết.”

“Nó đang tràn lan ở bên ngoài đấy, không phải là diễn viên giống cụ, cũng không phải là say rượu giống em đâu!”

Hoặc là sợ ông cụ nhà mình hiểu sai, hoặc là sợ hắn ta vẫn tiếp tục trêu đùa mà không nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, Tage liền vội giải thích.

Bốn con mắt chạm nhau, nụ cười trên môi hắn bỗng cứng đờ lại.

“Vậy sao vừa rồi em đá cửa?!!!”

“Thì tại... gấp quá mà!”

Nguyễn Song Luân day day thái dương, không còn nhiều thời gian nữa, đành phải vất cái xác kia ở lại. Đi lại chỗ Isaac, vác anh trên vai. Cả công đoạn nom chừng cũng thong thả lắm.

Lái xe trở lại biệt phủ, tắm rửa sạch sẽ xong xuôi cho anh, hắn đặt Isaac nằm trên giường lớn rồi bản thân đi lại ra phía cửa, khép lại, chú ý không phiền tới giấc ngủ của anh.

Ngồi trên sofa, hắn suy đi nghĩ lại vẫn không hiểu.

Nếu đại dịch Zombie thật sự bùng phát, thì đêm đầu tiên, không nghi ngờ gì là đêm hỗn loạn nhất. Nhưng bây giờ, không gian yên ắng đến mức quỷ dị này lại là thời điểm để nó xuất hiện một cách đột ngột.

Cũng may, anh Xái không có bị thương.

Nếu không mọi chuyện sẽ trở nên rất phức tạp. Trong trường hợp xấu nhất, có thể hắn sẽ phải tự tay giết chết anh.

Rất may điều đó không xảy ra.

Nghĩa là bọn hắn có thời gian để chuẩn bị.

Nét mặt nghiêm trọng trên người Nguyễn Song Luân rốt cuộc cũng buông xuống, hắn biết bản thân hiện tại đang thiếu thứ gì, đánh mắt qua bộ trang phục Zombie treo trên giá, không ngờ có ngày lại dùng đến nó trong hoàn cảnh như này.

...

Isaac lờ mờ tỉnh lại sau cơn mê, Nguyễn Song Luân đỡ anh dậy, thấy cậu thanh niên đang đứng phía sau, tóc dài và bết lại, vượt quá vai. Trên đỉnh đầu còn gài một chiếc kính râm nhỏ, áo quần rách rưới như phong cách của mấy bạn trẻ gen Z thời nay, gương mặt gai góc, đáng sợ càng khiến cho Isaac thêm thập phần tò mò.

Người như vậy thì có dính dáng gì tới Nguyễn Song Luân.

“Ai đây?”

Nguyễn Song Luân tưởng hỏi mình, hắn nhanh nhảu đáp. Đã thấy qua tình huống này nhiều trên phim, nhưng chưa từng gặp ngoài đời, không biết là thật hay giả, bỗng dưng nổi hứng, hắn lại muốn đùa. 

“Em á? Là người yêu anh.”

Ngay lập tức hắn nhận về được một cái ánh nhìn phán xét đến từ người già và trẻ nhỏ trong phòng.

“Không hỏi anh. Tôi hỏi người phía sau.”

“Em là Vũ Tuấn Huy ạ. Anh em kết nghĩa với cụ. Anh cũng có thể gọi em là Tage.”

Tage? Ngày hôm nay xảy ra… cũng lắm chuyện lạ lùng thật, hết sự xuất hiện của Zombie đến chuyện Nguyễn Song Luân kết anh em với thiên khải của mình. Có phải ngày mai, ngày mốt sẽ là tận thế không?

Hết chương 2.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play