Trần Tuế Hoan ừ một tiếng, sau đó nhận lấy bát cháo, ăn một quả trứng gà, uống nửa bát nước đường đỏ thì không ăn nổi nữa.

Chắc là mấy ngày nay đau lòng quá độ, đói đến mức không ăn nổi, đột nhiên ăn một chút liền cảm thấy đau dạ dày.

"An An, số còn lại em ăn đi, chị ăn không nổi nữa." Trần Tuế Hoan đưa nửa bát còn lại cho Trần Tuế An.

Trong không gian của cô còn để một ít đồ ăn có thể ăn ngay, lát nữa nếu đói cô có thể tự nấu ăn, Trần Tuế An còn đang đói.

Thấy chị thật sự không muốn ăn, Trần Tuế An do dự một chút, vẫn nói: “Hay là để tối hâm nóng lại ăn, trong nhà cũng không còn gì ăn nữa. Chị, chị mất nhiều máu như vậy, không đến bệnh viện, chỉ có thể ăn chút này bồi bổ thôi.”

Nhìn em trai hiểu chuyện như vậy, hốc mắt Trần Tuế Hoan lại nóng lên, cô suy nghĩ một chút, đưa tay mò mẫm dưới chiếu, lấy ra hai đồng tiền, một phiếu lương thực và một phiếu thịt.

Đây là nguyên chủ giấu riêng, không bị bà nội Trần bọn họ lục đi.

“Tiền này em cầm lấy, đến cửa hàng quốc doanh mua hai phần cơm về đây.”

Thấy Trần Tuế An vừa định lắc đầu, Trần Tuế Hoan liền nói: “Chị kêu em đi thì em cứ đi đi, đợi em mua cơm về, chị có chuyện muốn nói với em.”

Trần Tuế An do dự một chút, lúc này mới nhận lấy tiền và phiếu, mở cửa đi ra ngoài.

Đã chiếm lấy cơ thể của nguyên chủ, vậy thì hiện tại cô chính là Trần Tuế Hoan, cô muốn dẫn theo em trai sống thật tốt, sống những ngày tháng tốt đẹp.

Bà nội Trần đã bày tỏ rõ ràng là không muốn nhận hai đứa cháu Trần Tuế Hoan và Trần Tuế An, tiếp tục ở lại đây, công việc, nhà cửa và tiền trợ cấp, ba thứ này tuyệt đối là một miếng bánh lớn, sẽ luôn thu hút bọn họ.

Vì muốn sau này được sống yên ổn, Trần Tuế Hoan cảm thấy chi bằng bán hết công việc và nhà cửa, sau đó xuống nông thôn.

Nơi xa xôi hẻo lánh, cho dù bà nội Trần bọn họ có muốn giở trò gì cũng không được.

Bây giờ là năm 1975, hai năm nữa, kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ được khôi phục, sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục, thanh niên trí thức có thể trở về thành phố, đến lúc đó hai người bọn họ sẽ quay lại Bắc Kinh.

Đã muốn xuống nông thôn, phải tìm một nơi tốt một chút, cô xuống nông thôn là để tránh người, chứ không phải thật sự đến để chịu khổ.

Đông Bắc là lựa chọn hàng đầu, bên đó chỉ trồng một vụ, sau đó nghỉ ngơi sáu tháng, Trần Tuế Hoan không thích trồng trọt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play