Cậu hai Chúc dù sao vẫn là một người đàn ông, trước mặt mọi người bị vạch trần như vậy, bị người khác chỉ trỏ bàn tán, hắn ta không chịu được.
“Đồng chí Giang, chúng ta dù thế nào thì vẫn ở chung một khu với nhau, cô làm như vậy, quá vô lý rồi.”
“Là tôi ăn nói vô lý ư? Tôi đã nói rất rõ là nếu có bằng chứng là liên quan tới chúng tôi thì tôi sẽ trả, không có bằng chúng thì cút ngay đi. Các người không có chứng cứ, không có lời của bác sĩ, mở miệng ra là lại đòi tiền, sao không cầm theo một cái bát tới? Như này làm sau ăn xin ở bệnh viện được?”
Tiếng cười trêu chọc vang lên xung quanh, như một cái tát vào mặt con trai thứ hai của bà Chúc."Đồng chí Giang"
Khuôn mặt hắn ta tức giận đến phát đỏ, chỉ vào Giang Chi, gần như không kiểm soát nổi con giận: "Tôi nói cho cô biết, chúng ta ở cùng một khu tập thể, cô đừng có ăn hiếp người khác! Ngày sau còn dài đấy!"
"Dọa tôi sao? Mời." Giang Chi nhìn hắn ta, không né tránh, thậm chí còn có chút buồn cười: "Nói đến đây, tôi mới lần đầu thấy cảnh con trai không hề dao động khi mẹ mình nói không thở được, thật là hiếu thảo."
Nếu không phải ở bệnh viện, cô thậm chí muốn vỗ tay khen ngợi con trai thứ hai của bà Chúc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play