Năm nay Quyên Tử bốn mươi tám tuổi, hiện tại đã không còn ai gọi hai tiếng Quyên Tử nữa rồi, mọi người đều gọi là dì Quyên. Làn da bà trắng nõn căng mịn, mặc dù đã có nếp nhăn nhưng nhìn thoáng qua cũng không mấy rõ ràng, vóc dáng không cao lắm, hơi mập, cũng vì đã có tuổi nên phần eo không được như ngày xưa, nhờ vào cách ăn mặc thì cho dù đứng lẫn vào các bác gái của vũ đoàn thì cũng không quá nổi bật và cũng không cảm thấy quá quê mùa. Nếu như là người ngoài không quen biết thì đều nghĩ bà là cán bộ hoặc là cô giáo đã về hưu, không ai nghĩ đến bà là người nông thôn, đã từng làm người bán hàng, cũng là người cả đời chỉ biết đến nội trợ.
Uông Tư Điềm hỏi thăm đến người thứ mười, cuối cùng cũng tìm thấy người trong nhóm tiền bối đứng cuối cùng đang nhảy theo nhịp nhạc.
"Xin hỏi, dì có phải là Hoàng Ngọc Quyên không?"
"Đúng vậy, ta là Hoàng Ngọc Quyên."
"Cháu là con gái Cát Tố Lan...."
Nụ cười mỉm vốn rất xinh đẹp đột nhiên biến mắt, thay vào đó là vẻ mặt sững sờ của Hoàng Ngọc Quyên, bà dừng nhảy, cao thấp đánh giá Uông Tư Điềm. Vóc dáng Uông Tư Điềm không cao cũng không thấp, dáng người hơi gầy, khuôn mặt tròn, đôi mắt to, lông mi dài rung nhẹ, mặc quần jean và áo thun đơn giản, vừa nhìn giống như sinh viên vừa tốt nghiệp.
"Cháu...." Hoàng Ngọc Quyên do dự vài giây, "Nhìn rất giống mẹ."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT