Uông Tư Điềm không phải là loại người quá yêu thích trẻ con, trong mắt cô loại sinh vật được gọi là trẻ con này giống như người ngoài hành tinh, nói không nghe còn hay phá quấy, chuyện mà người lớn ghét nhất thì trẻ con đều làm bằng hết nhưng bởi vì là trẻ con nên ai ai cũng đành phải nhường nó.
Cho nên khi bàn tay bé xíu của đứa nhỏ ụp lên bàn tay đang cầm điện thoại của Uông Tư Điềm, giống như muốn cầm lấy điện thoại của cô thì Uông Tư Điềm lắc đầu, giơ điện thoại ra xa, "Không được."
Đứa trẻ xem ra rất lành, sau khi nhận đáp án là cái lắc đầu của cô cũng không muốn lấy điện thoại nữa, chỉ lộ ra nụ cười lấy lòng. Có câu thành ngữ, không ai đánh mặt người đang tươi cười, cho nên khi đứa nhỏ cười với cô như vậy, sắc mặt Uông Tư Điềm dãn ra, mà đứa nhỏ thấy cô như vậy thì vươn hai tay bập bẹ, "Ôm ôm...."
Uông Tư Điềm giật mình, thằng nhóc này là sao đây.
"Thật xin lỗi, thằng nhóc này thích người đẹp a!" Nếu nói là sợ người lạ chi bằng nói thằng nhóc này là nhan khống (*), chỉ cần là người đẹp bất kể là nam hay nữ, nếu không để ý đến nó thì nó sẽ chủ động lấy lòng, còn ông già bà già đến gần thì sẽ khóc, cho nên khi bà nội nó đến gần nó mới có thái độ bài xích như vậy. Du Trân cười xin lỗi, ôm lấy con trai mình.
(*) Nhan khống là chỉ những người chỉ cần là cái đẹp sẽ siêu lòng ngay. Nói cho lẹ là đam mê mĩ sắc đó =)))))))))))
"Không sao, con của chị cũng rất đáng yêu."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT