Mặc kệ bây giờ trong lòng mỗi người ở Trương gia suy nghĩ phong phú cỡ nào, nghi kị trong lòng lớn bao nhiêu, khúc mắc có bao nhiêu chưa gỡ được thì bề ngoài vẫn là một gia đình êm ấm, hòa hợp. Đặc biệt là hôm mùng hai tết, ngày theo tập tục con gái về nhà bố mẹ đẻ, lại càng đầm ấm đến kì lạ.
Buổi tối ngày mùng một, mẹ Trương bận tối mắt tối mũi, nào là gà, nào là chả giỏ, bao nhiêu thức ăn cất trong tủ đông cũng đều đem ra rã đông tất, buối sáng bà nhất định phải điều ông chồng già nhà bà ra chợ mua thêm ít thịt tươi và mớ rau dưa nữa kìa.
Con trai của Du Trân là một đứa nhóc sau khi đã ở quen nhà mấy hôm đã bắt đầu hiếu kì với tất cả mọi thứ. Cháu ngoại của Trương gia cũng đã đi tiểu học, cho nên trong nhà cũng không có chắn bảo vệ, mà con nít lúc nó tò mò là thời điểm nguy hiểm nhất, Du Trân không dám rời mắt khỏi con trai dù chỉ một chút, chỉ hận không thể phân thân ra làm hai luôn ấy chứ. Du Trân muốn đi vệ sinh, lúc ngẩng đầu lên thì thấy Trương Văn Quảng nằm trên ghế sa lông chơi điện thoại di động, bố Trương thì chăm chú xem TV, dĩ nhiên là ai cũng nhìn có vẻ như không thể tin tưởng nổi.
" Văn Quảng, anh trông con một chút, em đi vệ sinh."
"Ừ." Trương Văn Quảng lơ đãng đáp một tiếng, con mắt vẫn không rời cái điện thoại.
Làm sao Du Trân có thể yên tâm giao con cho hắn chứ, cô một tay giật phắt cái điện thoại, "Anh nhìn cái điện thoại chứ có nhìn con đâu? Em đi vệ sinh hai phút là xong rồi, chỉ hai phút anh cũng không rời nổi cái điện thoại à, chuyện của con là chuyện của mình em thôi hay sao đây? Bảo anh trông con còn không xong? Như anh mà cũng gọi là làm bố à?"
Trương Văn Quảng lúc ở nhà bị vợ mắng mãi cũng quen rồi, đang tính cho qua thì thấy ánh mắt của bố quét tới phía mình, "Anh cũng có nói là không trông con à, không phải em nói muốn đi vệ sinh à! Đi nhanh lên!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT