Dư Sách về nhà với cơn đau đầu như búa bổ, vốn dĩ hắn đã có năng lực làm việc nhất định rồi, lại còn biết lươn lẹo đủ đường đến nỗi được cấp cao ưu ái, khỏi phải nói giám đốc xem hắn như người thừa kế, thậm chí lãnh đạo của tổng công ty cũng có ấn tượng tốt về hắn.
Sau khi lên làm lãnh đạo, hắn biết rõ một vị lãnh đạo được nhân viên cống hiến không phải vị lãnh đạo mà công ty cần, vị sếp trước của hắn chính là một người như vậy, kết quả công ty chê ông ấy không suy nghĩ cho phía công ty, bởi vì thiên vị cho phía nhân viên quá nhiều, cộng thêm việc ông ấy chọn sai phía, hơn bốn mươi tuổi đã bị công ty đuổi, trở thành một con người xấu hổ.
Một con người xấu hổ được hiểu là nhân viên cấp cao của công ty có vốn đầu tư nước ngoài, bọn họ thuộc dạng ngồi không nắm giữ quyền lực, hưởng thụ lương cao đãi ngộ tốt, công tác nhất định phải ở khách sạn năm sao, ngồi ghế thương gia, trên thực tế một khi đã bị sa thải, chính bởi vì vấn đề tuổi tác mà trở thành một người xấu hổ tầm thường, bọn họ không có sức sống như những sinh viên đại học trẻ trung mới ra trường, cũng không có tinh thần làm việc như lúc ba mươi tuổi, chỉ mỗi tiêu chuẩn cuộc sống "bị" nâng cao, việc lương thấp làm không được, cộng thêm gánh nặng gia đình, cách tuổi nghỉ hưu chỉ còn một khoảng, xí nghiệp nước ngoài cũng được tư nhân cũng được nhưng không ai chịu mời về một người sắp sửa đến tuổi nghỉ hưu như họ nữa vì vậy có chút xấu hổ.
(*) "Người xấu hổ" xuất hiện lần đầu tiên trong một cuổn sách được xem như là từ điển vào thời nhà Hán. Nó được dùng trong các cuốn tiểu thuyết như Tây Du Ký, Hồng Lâu Mộng... cũng xuất hiện trong các phương ngữ của người miền Nam. Đại ý của từ này là một người bị rơi vào một hoàn cảnh bế tắc, khiến bản thân không còn mặt mũi nào mà không thể thoát ra được. Mình k tìm ra từ nào phù hợp trong từ nước mình nên để y nguyên như thế luôn. 
Mục tiêu lâu dài của Dư Sách trong mười năm tới chắc chắn không phải là dính chặt mãi tại vị trí này, có cơ hội một là hắn sẽ tìm cơ hội thăng chức, hai sẽ tìm cơ hội tự mình lập nghiệp, tự mình làm ông chủ luôn luôn có quyền hơn là làm công cho người khác.
Lẽ dĩ nhiên, trên thực tế hắn vẫn đối với công ty tận lực cung kính, không những tự mình cố gắng mà còn yêu cầu cấp dưới cũng phải như vậy, việc mà hắn thích nhất chính là ám thị nhắc nhở cấp dưới tăng ca không cần tiền làm thêm, nói là chín giờ tới làm năm giờ về, trên thực tế buổi tối sáu giờ rưỡi tan làm đã sớm rồi, tám giờ tan ca là chuyện bình thường.
Mấy chuyện kiểu như công lao của cấp dưới lại nhận vơ của mình, đưa đẩy hoạ của mình cho cấp dưới làm đến quen tay.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play