Lục Hạc Minh là một người bệnh cực kì nghe lời , bất kể là bị kim tiêm đâm đau thế nào cũng không kêu một tiếng, cho dù là tập phục hồi chức năng vất vả như thế nào cũng không kêu mệt . 
Lục Thiên Phóng cũng cảm nhận được là ông già nhà hắn thay đổi rồi, còn thay đổi rất nhiều, cái loại khí chất duy ngã độc tôn của ông già không thấy đâu nữa, thay vào đó là một loại tức giận ẩn dấu thật sâu. 
 
Đúng vậy, tức giận, trong mắt ông hiện hữu một ánh lửa tựa như phẫn nộ. Lục Thiên Phóng hiểu, đây là phẫn nộ vì không cam lòng với số mệnh, cũng là loại phẫn nộ vì khát khao với số mệnh nghẹn đến cổ họng. Mà Lục Thiên Phóng cảm thấy chuyện này cũng tốt, ít ra vì loại tức giận này mà ông già nhà hắn hồi phục rất nhanh.
Uông Tư Điềm mang canh đậu nành hầm móng giò nóng hổi vừa ra lò đến phòng bệnh, nhẹ nhàng gõ cửa. 
Lục Thiên Phóng mở cửa nhìn cô cười một cái, "Lại đem canh gì đến?"
"Đâu có gì nhiều, chỉ là chút canh cho chú bồi bổ thôi." Cô nói như là vì Lục Hạc Minh nhưng có nhìn Lục Hạc Minh đâu, Uông Tư Điềm nhìn chằm chằm Lục Thiên Phóng. Sau khi Lục Hạc Minh bị đột quỵ, thiếu gia họ Lục quần áo lụa là đột nhiên biến thành hiếu tử, chạy lui chạy tới lo đủ mọi chuyện, còn chăm sóc Lục Hạc Minh, tất nhiên là có thuê hộ sĩ riêng nhưng Lục Thiên Phóng cũng không 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play