Thấy Tiền Giai Ninh nhìn chằm chằm vào chén thuốc bằng vẻ mặt sống không bằng chết, Y đạo trưởng càng nở nụ cười rạng rỡ hơn nữa: “Đây là thuốc tôi tự sắc, cô không thể lãng phí được.”
Tiền Giai Ninh bày ra dáng vẻ thấy chết không sờn bưng chén thuốc lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, mùi hôi tanh từ sống mũi tràn ra toàn bộ khoang miệng, cô suýt chút nữa đã nôn ra ngoài. 
Nhưng cho dù thuốc khó uống như thế nào đi nữa cũng phải uống hết, đối với bản thân cô mà nói đây là một loại thuốc quý không thể cầu được. 
Sau khi cảm thấy nhiệt độ của bát thuốc không còn quá nóng, Tiền Giai Ninh nhắm mắt lại uống đổ thuốc ừng ực ừng ực vào trong bụng, cho đến khi nuốt xuống một giọt nước thuốc cuối cùng, cô mới chật vật che miệng lại. 
Cô hít thở mấy hơi thật sâu, đến khi cảm giác buồn nôn kia trở nên phai nhạt, Tiền Giai Ninh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trên khuôn mặt của vị Y đạo trưởng kia lộ ra chút hài lòng: “Cô đúng là một người có thể chịu khổ, cũng rất có nghị lực, ngay cả các vị thần tiên bình thường cũng không thể chấp nhận được mức độ khó uống của loại thuốc bổ não này.” 
Ông ấy lấy ra một viên kẹo từ trong túi đưa cho Tiền Giai Ninh: “Ăn kẹo đi, đè nén xuống.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play