Tiền Giai Ninh suy nghĩ một chút rồi nói: “Vào ngày đầu tiên mỗi tháng, ba tôi sẽ đến đây đưa tiền dưỡng lão cho bà nội tôi, ông cứ trực tiếp đưa cho ba tôi là được.” Tôn Lão Nhị vội vàng nhìn kỹ Tiền Quốc Thịnh hơn nữa, sau khi nhớ rõ dáng vẻ của ông, gã mới yên tâm.
Đối với chuyện của Tiền Quốc Thành, Tiền Quốc Thịnh cũng không dám hỏi nhiều, ông sợ bản thân làm việc không đúng mực sẽ khiến con gái không vui. Lý Uyển Trân lại không sợ chuyện này, nhưng trước đây bà chưa bao giờ trải qua chuyện này nên vẫn luôn có thấy có gì đó không ổn, sợ xảy ra chuyện gì: “Vậy các anh ép buộc chú ấy làm việc trong mỏ than liệu có ổn không? Liệu cảnh sát có đến bắt các anh không?”
Tôn Lão Nhị cười: “Chị dâu cứ yên tâm, việc nợ tiền phải là trả tiền là chuyện đương nhiên, bản thân Tiền Quốc Thành nhát gan nên cũng không dám gây chuyện ầm ĩ đâu. Hơn nữa mặc dù công việc ở mỏ than này hơi vất vả một chút nhưng tiền lương lại rất cao. Sau khi trả tiền xong, nếu Tiền Quốc Thành vẫn muốn tiếp tục làm việc thì đây cũng là một công việc không tệ.”
Tiền Giai Ninh nhìn Tiền Quốc Thành đang ngồi xổm trên mặt đất lau nước mắt, tò mò ngoắc ngoắc ngón tay với Tôn Lão Nhị: “Lúc ông đến nhà tìm chú ấy, bà cụ nhà chú ấy có làm ầm ĩ không?”
“Làm ầm ĩ chứ! Tên Tiền Quốc Thành này trốn sau lưng bà cụ kia giống như một con rùa đen rụt đầu vậy. Còn bà cụ lại giương gân giương cổ lên yêu cầu chúng tôi đến nhà Tiền Quốc Mậu đòi tiền. Nhưng trước đó tôi đã được cô dặn dò, biết việc này không thể liên luỵ đến người khác nên kiên quyết kéo ông ta đi.” Tôn Lão Nhị dừng một chút rồi bổ sung thêm: “Nhưng tôi thấy hình như vợ ông ta lại rất vui, còn hỏi chúng tôi Tiền Quốc Thành có thể làm việc ở đó bao lâu. Khi tôi nói nửa tháng sẽ có một ngày nghỉ, bà ta thoạt nhìn có vẻ hơi tiếc nuối, còn bảo tôi đề nghị với bên mỏ cứ hai ba tháng nghỉ một ngày cũng được.”
Lúc trước Tiền Giai Ninh không tiếp xúc nhiều với hai vợ chồng nhà chú mình, không ngờ gia đình ông ta cũng rất náo nhiệt.
Tôn Lão Nhị nhìn thấy dáng vẻ vui sướng hài lòng của Tiền Giai Ninh, lại bổ sung thêm mấy câu: “Lúc chúng tôi kéo Tiền Quốc Thành ra ngoài thì có nghe thấy hai mẹ chồng nàng dâu kia vô duyên vô cớ cãi nhau. Bà cụ chê con dâu không lo lắng cho chồng mình, con dâu mắng bà cụ nuôi dưỡng Tiền Quốc Thành thành một kẻ vô dụng. Hai người kia còn xông vào đánh nhau, tôi thấy vợ của Tiền Quốc Thành đã cào phải mặt của bà cụ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play