“Suất ăn này nghe có vẻ không giống như hàng rẻ tiền.” Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi cười sang sảng nói: “Bà chủ Tiền, không bằng cháu nói cho chúng tôi biết cần bao nhiêu tiền ăn. Chúng tôi mang đủ tiền đến, miễn cho đến ăn nhưng không ăn được nhiều, rất buồn bực.”
Tiền Giai Ninh nở nụ cười ngọt ngào: “Phần ăn mới được đẩy ra gồm ba loại 128, 188, 288. Phần ăn 128 gồm một món ăn mặn ba món chay, phần ăn 188 có hai món ăn mặn năm món ăn chay, phần ăn 288 có năm món mặn mười món chay. Đồ ăn được đổi mới mỗi tuần, nếu số lượng người hơi nhiều hoặc có yêu cầu đối với số lượng đồ ăn có thể đơn độc đặt trước phần ăn cao cấp, giá cả sẽ khác.”
Nghe thấy giá cả dọa chết người, suy nghĩ duy nhất của Trương Điềm là: Điên rồi hả, đắt như vậy, đồ ngốc mới đặt ăn.
Người đàn ông vừa nói chuyện không nhịn được hỏi: “Tôi cảm thấy bây giờ đồ ăn bà chủ Tiền làm đã đạt đến cực hạn, thật sự không nghĩ ra được hương vị cao hơn một bậc sẽ là dạng hương vị gì?”
Người đàn ông này vừa nói xong những người khác cũng có chút khó hiểu, sôi nổi hỏi: “Rốt cuộc nguyên liệu nấu ăn này có bao nhiêu không giống nhau?”
Tiền Giai Ninh suy nghĩ, lén lút hỏi Tụ Bảo Bồn: “Có thể cho tôi mượn trước một quả dưa chuột không? Chờ tôi mua về sẽ trả cho cậu.”
Tụ Bảo Bồn cũng không ngáng đường ở thời điểm Tiền Giai Ninh đang mời chào buôn bán, vô cùng hào phòng nói: “Đã thả ở quầy nguyên liệu nấu ăn hai quả dưa chuột, cô mua sắm rồi trả tôi sau cũng được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT