Xuân Tứ nhìn quanh tìm một bóng hình, một bóng hình nhỏ nhắn với mái tóc dài, đôi chân tung đưa khi ngồi trên ghế đá bên cạnh bồn hoa, Ánh Sang mắt nhìn tập trung vào sách.
Xuân Tứ, âm thầm tiến đến gần Ánh Sang, một con rắn giả được Xuân Tứ ném ra rơi vào cuốn sách Ánh Sang đang đọc.
Ánh Sang giật mình khi gặp con rắn, tuy không quá sợ nhưng vẫn cảm thấy hoảng loạn khi gặp con rắn giả bất ngờ “này Tứ, mày chơi kì quá, biết tao dễ giật mình còn làm vậy nữa”
Xuân Tứ cười khúc khích cầm con rắn giả ra khỏi cuốn sách cho Ánh Sang “thôi mà, tao đùa chút thôi, mày đừng giận mà” Xuân Tứ nói vỗ vai Ánh Sang, rồi thong thả ngồi xuống kế bên cạnh Ánh Sang.
“Mày đó, con gái mà cứ cư xử như con trai, sau này không ai lấy mày đâu” Ánh Sang nói khi đưa mắt nhìn Xuân Tứ, đóng cuốn sách lại rồi ngồi nghiêm túc nhìn Xuân Tứ.
Xuân Tứ xua tay cười nhẹ khi nghe câu nói của Ánh Sang “tao không lấy chồng thì lấy vợ, đâu gì phải sợ” Xuân Tứ nói vui vẻ khuôn mặt Ánh Sang vẫn nghiêm túc không thích nói đùa “mày không nên nói vậy, mày con gái đó” Ánh Sang nói giận dữ nghiêm túc nhìn Xuân Tứ.