Bố thật đáng sợ, tôi không biết chuyện gì xảy ra nữa, xung quanh tối sầm lại, khi tôi lấy lại ý thức, tôi thấy bản thân đang nằm trên giường núp dưới chăn bên cạnh là món quà mà mẹ tặng cho tôi, con gấu bông thật đẹp thật đáng yêu.
Tiếng cãi vã, tiếng bát đĩa vỡ vang dưới lầu, nó thật đáng sợ, tôi mò mẫn khỏi chăn, ôm con gấu bông vào lòng tôi bước khỏi giường đặt bàn chân nhỏ xuống sàn và cẩn thận đi nhẹ nhất ra khỏi phòng, khi bước xuống các bậc thang tôi đã nghe rõ tiếng cãi vã ấy.
“Cô là đồ phụ nữ bẩn thỉu!” Bố tôi quát to sau đó tát mạnh vào mặt mẹ, cú tát mạnh ấy khiến mẹ tôi ngã xuống đất, vết tay đỏ của bố in trên làn da trắng của mẹ, mẹ tôi hôm nay khác mọi ngày quá, bà ấy không nhịn nữa.
Mẹ đứng dậy giọng run run và khàn vì giận “anh nói tôi, thế anh đã làm được gì cho gia đình này chưa!?” Tiếng hét của mẹ có sự uất ức đến không ngờ, nhưng nó chỉ làm bố giận dữ thêm, mặt ông ấy dỏ lên lông mày nhíu chặt gần như dính vào nhau “cô câm miệng! Cô mau cút khỏi ngôi nhà này” bố hét to chỉ tay về phía cửa, mẹ tôi nhìn ông ấy với sự tức giận.
Mẹ đã quay đi rời đi cô ấy bỏ tôi ư? Tiếng cạch của cánh cửa vang lên, từ ngày ấy tôi không thấy mẹ quay lại thêm lần nào nữa, tôi nhớ mẹ, sao mẹ không dẫn tôi theo nhỉ?