Tên nô tài nhìn thấy chiếc roi ngựa từ trên trời rơi xuống, vội duỗi tay tiếp lấy, hắn đứng ở phía sau Lý Khâm Viễn, không chú ý tới vẻ chê cười trên mặt hắn, chỉ cung kính nói: “Trời tối rồi, tiểu nhân lấy lồng đèn cho ngài.”
“Không cần.”
Lý Khâm Viễn tiếng nói nhàn nhạt nói một câu, không đợi nô tài nói nữa, liền nhấc chân vào phủ.
Phủ Ngụy Quốc Công to như vậy nhưng chẳng có bao nhiêu người, đi cả đường chỉ nhìn thấy vài nô bộc, đối với Lý Khâm Viễn đột nhiên xuất hiện khiến bọn họ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, dường như không ngờ vị Thất thiếu gia đã lâu chưa về lại xuất hiện trong một đêm như vậy.
Lúc chuẩn bị thỉnh an thì người cũng đã đi xa.
Lý Khâm Viễn cứ như vậy đi qua phủ đệ sống từ nhỏ, trên mặt hắn chỉ có nhàn nhạt, ngẫu nhiên nhìn thấy có người vấn an với hắn cũng không chút để ý mà gật đầu, mà tới khi đến chính đường Lý lão phu nhân ở thì vẻ mặt mới thả lỏng một chút.
Dưới hành lang là một nha hoàn mặc đồ xanh lục, tên là Thiền Y, là đại nha hoàn của Lý lão phu nhân.
Nàng vốn là người ra ngoài dặn dò, chỉ đi chuẩn bị canh thu lê cho Lý lão phu nhân nhuận giọng, không ngờ vừa ngẩng đầu liền thấy Lý Khâm Viễn, sau một hồi sửng sốt mới vui vẻ đi qua, sau khi thỉnh an liền hô với giọng nói giòn giã: “Thất thiếu gia, ngài đã trở lại.”
“Vừa rồi lão phu nhân còn hỏi ngài đâu, nếu bà ấy biết được ngài đã trở về thì chắc chắn sẽ rất vui.”
Trên gương mặt tuấn mỹ của Lý Khâm Viễn hiện lên một nụ cười, hắn nhìn căn phòng phía sau ánh nến, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng hơn: “Tổ mẫu đã ăn tối chưa?”
“Mới vừa ăn, đồ ăn vẫn còn ấm.” Thiền Y cười nói: “Bên ngoài trời giá rét, ngài mau vào đi, ta kêu người thêm một đôi đũa nữa.”
Lý Khâm Viễn vừa nghe “Mới vừa ăn”, nụ cười trên mặt cũng bắt đầu nhạt dần, trong lòng cũng hơi không muốn đi vào.
Sao Thiền Y lại không hiểu tính tình của hắn chữ? Thấy hắn như vậy liền nhỏ giọng nói: “Dạo gần đây, lão phu nhân vẫn luôn nhớ ngài, ban đêm cũng không ngủ ngon, sáng sớm còn ho khan mấy tiếng, xưa nay bà ấy là một người kiên cường, mặc cho ai nói cũng không được nhưng lại chịu nghe ngài nói vài câu.”
“Bây giờ ngài đã trở lại, hãy khuyên lão thái thái uống thuốc đi, nếu không uống thuốc thì sẽ lại phát bệnh nữa cho coi.”
Lúc nàng nói chuyện vẫn luôn cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn, thấy trên mặt nhăn lại một phen rồi gật đầu, mới nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Ngài mau vào đi.” Nàng vừa nói vừa dẫn người đi vào, sợ hắn sắp đến cửa lại muốn đổi ý, còn đặc biệt nói to, thông báo cho bên trong một tiếng: “Thất thiếu gia đã trở lại.”
Lý Khâm Viễn cũng không muốn đổi ý.
Tuy hắn không vui vẻ lắm nhìn thấy những người đó nhưng cũng không muốn thấy tổ mẫu đau lòng, cánh tay dài xốc rèm rồi khom lưng đi vào, lúc trước đợi lâu ngoài trời lạnh, đột nhiên được sưởi ấm thì hắn hơi không quen mà dừng bước chân.
Đến lúc muốn đi vào thì nghe được một loạt tiếng bước chân.
Đi đằng trước đầu chính là Lý lão phu nhân được nha hoàn đỡ, khuôn mặt lúc nãy còn bình tĩnh của bà bây giờ tràn ngập kích động, hai mắt cũng có chút hồng, nhìn thấy Lý Khâm Viễn khỏe mạnh đứng ở cửa, nước mắt không kìm được mà lăn xuống dưới, đẩy nha hoàn ra, đi tới, nắm tay Lý Khâm Viễn, nhìn tỉ mỉ một lượt.
Mắt thấy hắn khỏe mạnh mới hung hăng bóp cánh tay hắn, khóc mắng: “Thằng nhóc khốn nạn này, sao lâu như vậy mà không về nhà?”
Lý Khâm Viễn thấy tổ mẫu yêu thương hắn từ nhỏ khóc đỏ mắt thì cũng không thấy dễ chịu, hắn vừa định lên tiếng trấn an vài câu thì nghe thấy một giọng nam nghiêm khắc trở về: “Ngươi còn biết trở về à?!”
Nghe được âm thanh này, gương mặt còn thoải mái lúc nãy của Lý Khâm Viễn lập tức liền tối xuống.
Hắn mím môi, đứng tại chỗ không lên tiếng, bàn tay lúc đầu nâng lên để trấn an tổ mẫu cũng nhẹ nhàng nắm chặt lại ở phía sau, ánh mắt lạnh nhạt dời qua chỗ phát ra âm thanh.
Mí mắt của hắn rất mỏng, đuôi mắt lại hơi hẹp dài, bình thường gặp ai cũng chứa ý cười, có vẻ lười biếng và không hề bận tâm. Bây giờ lại xen lẫn một chút lạnh lẽo, như là hút hết khí lạnh từ bên ngoài vào, khiến người ta không dám tới gần.
Dung nhan tuấn mỹ của thiếu niên dưới ánh đèn dầu ấm áp giống như viên ngọc tốt nhất.
Nếu hắn cười thì sợ là ánh sáng ngày xuân cũng không thể bằng hắn được, bây giờ lại mím môi, lạnh mặt, góc cạnh rõ ràng như một lưỡi dao sắc bén.
“Lão đại!”
Lý lão phu nhân không ngờ Lý Sầm Tham vừa mới đồng ý với bà, mới gặp mặt lại bắt đầu đối chọi gay gắt với cháu trai bảo bối, trong lòng bà vừa tức vừa gấp, giọng nói cũng không khỏi trở nên nghiêm túc: “Ngươi vừa mới đồng ý với ta như thế nào?”
Tuy Ân Uyển không nói chuyện nhưng cũng nhẹ nhàng kéo tay áo của Lý Sầm Tham, ý bảo ông đừng nói những lời không thuận tai vào lúc này nữa.
Lý Sầm Tham mím môi, ánh mắt dừng ở trên người Lý Khâm Viễn hồi lâu, cuối cùng vẫn phất tay áo xoay người đi vào trước.
Ân Uyển dắt Đông Nhi đứng tại chỗ, cười chào hỏi với Lý Khâm Viễn: “Thất Lang mau vào phòng ăn cơm đi, hôm nay có vài món con thích, tổ mẫu của con ngóng trông con về cả ngày, ngay cả Đông Nhi cũng rất nhớ con.”
Nàng vừa nói xong, tay đặt trên vai bé trai ba tuổi, nhẹ nhàng đẩy một phen.
Tuy Đông Nhi còn nhỏ tuổi nhưng cũng biết nhìn mặt đoán ý, hắn nhấp môi, trộm nhìn thoáng qua Lý Khâm Viễn lạnh như băng, từ nhỏ hắn đã sợ vị huynh trưởng này của mình, thậm chí còn cảm thấy hắn còn đáng sợ hơn cha, bây giờ thấy khuôn mặt lạnh lùng của hắn thì cũng có chút e ngại, nắm chặt ngón tay của mình, khô khan hô một tiếng: “Ca.”
Sau đó nhanh chóng trốn ra sau Ân Uyển.
Nhưng đầu vẫn là nhịn không được lặng lẽ dò xét ra tới, xem Lý Khâm Viễn phản ứng.
Lý Khâm Viễn không có địch ý sâu xa với mẹ con Ân Uyển như đối với Lý Sầm Tham, cũng chỉ là lạnh nhạt “Ừ” một tiếng, quay đầu với Lý lão phu nhân, ấm áp nói: “Tổ mẫu, chúng ta vào thôi.”
Lý lão phu nhân nắm tay Lý Khâm Viễn, gật gật đầu: “Được.”
Trong bữa ăn.
Không biết có phải vì lúc trước Lý lão phu nhân tức giận hay không mà Lý Sầm Tham cũng không nói gì nữa, có điều ánh mắt vẫn luôn nhìn sang hướng trưởng tử của mình, vẻ mặt phức tạp, tai nghe Lý lão phu nhân lẩm bẩm: “Sao lại gầy đi nhiều như vậy chứ”.
Ông cũng nhìn sang đánh giá.
Đúng là gầy đi một ít so với lần gặp mặt trước.
Cũng......
Cao lên rất nhiều.
Cơ thể của thiếu niên giống như măng mùa xuân vậy, qua một cơn mưa xuân thì có thể cao thêm vài phần, thiếu niên lúc trước còn thấp hơn ông, chớp mắt một cái đã cao hơn ông rồi. Lý Sầm Tham không thể nói được trong lòng nhìn có cảm giác như thế nào, có chút vui vẻ nhưng cũng có chút bất đắc dĩ.
Ông không biết vì sao trưởng tử của mình lại trở thành dáng vẻ như bây giờ.
Rõ ràng lúc trước hắn ưu tú như thế, bảy tuổi có thể làm thơ, mười tuổi đã biết viết văn chương, dù tài cưỡi ngựa bắn cung cũng khiến ông tán thưởng không thôi, bây giờ đã trở thành dáng vẻ ăn chơi trác táng không biết kiềm chế, văn không được võ không xong.
Mà khiến ông không biết phải làm thế nào chính là quan hệ cha con giữa họ.
Lý Sầm Tham vẫn nhớ rõ trước kia mỗi lần mình đánh giặc trở về, trưởng tử còn nhỏ tuổi của ông sẽ ngồi xổm trước cửa, đôi tay chống hai má, nhìn ra hướng xe ngựa, chỉ cần nhìn thấy bóng hình của ông thì sẽ cười nhảy lên, hai mắt sáng lấp lánh gọi ông hai chữ: “Phụ thân!”
Những ký ức đó, ông chưa bao giờ quên được.
Nhưng hiện tại hai cha con của họ càng ngày càng xa cách, xa đến mức cho dù ngồi cạnh ông thì cũng có cảm giác bị một dải ngân hà xen giữa.
Lúc Lý Sầm Tham thấy Lý Khâm Viễn nói chuyện với Lý lão phu nhân thì ánh mắt hiếm khi lạnh băng, trong lòng ông định gắp thức ăn thì nghe thấy Lý Khâm Viễn cười nói với Lý lão phu nhân: “Nếu những lời này của tổ mẫu mà cho sư phụ nghe được, sợ là không vui đâu.”
“Ông ta luôn cảm thấy thời gian ta sống ở chùa Kim Đài kia xém chút đã ăn sạch chùa đấy thôi.”
Nghe thấy những lời nói đầy dịu dàng của hắn thì trong lòng của Lý Sầm Tham như bốc lên ngọn lửa không tên, ông đột nhiên buông đũa thật mạnh, lạnh lùng nói: “Ngươi thật đúng là muốn sống làm hòa thượng ở chùa Kim Đài đúng không?”
Nói xong.
Mắt thấy nét cười trên mặt Lý Khâm Viễn nhạt dần, lại sợ cuộc nói chuyện phiếm này kết thúc không vui như trước thì cũng nhẹ giọng: “Nếu ngươi không muốn đến thư phòng đọc sách, ngày mai vào quân doanh với ta.”
Lý lão phu nhân nhíu mày: “Lão đại ——”
Lần này Lý Sầm Tham quyết không nhượng bộ, nói thẳng: “Mẫu thân, năm nay nó đã mười sáu, con ở tuổi của nó đã xây dựng sự nghiệp từ lâu rồi! Cho dù người muốn che chở nó, vậy thì con đường sau của nó, chúng ta đều phải già đi, người và con có thể bảo vệ nó bao lâu chứ?”
Nghe thấy lời này.
Lý lão phu nhân cũng nói không nên lời.
Mẹ con Ân Uyển càng sẽ không mở miệng nói chuyện ngay lúc này, nàng cúi đầu, tỏ vẻ không liên quan đến mình mà cầm khăn lau tay cho Đông Nhi.
Trong phòng cứ vậy mà yên tĩnh, Lý Khâm Viễn cúi đầu, ngón tay thon dài nắm chiếc đũa, hắn như không nghe thấy Lý Sầm Tham nói gì, vẫn tự mình ăn cơm như trước nhưng đến lúc Lý Sầm Tham không chịu được mà muốn mở miệng nói tiếp thì đột nhiên buông đũa, cười.
Ngoại hình tuấn mỹ của thiếu niên vô cùng lóa mắt dưới ánh đèn, khóe miệng hơi nhếch lên lại mang theo nụ cười chế nhạo không giấu đi được: “Được, ngày mai ta sẽ đi học.”
*
Mà lúc này ở phủ Định Quốc Công.
Cố Vô Kỵ ngơ ngác nhìn con gái bảo bối của mình, ngạc nhiên nói: “Cái gì, con muốn đi học sao?”