Hôm sau.
Có lẽ do đã gần đến cuối năm, trời quang mây tạnh được nửa tháng thì có tuyết rơi. Cố Vô Ưu sợ nhất là lạnh, cộng thêm mấy ngày nay không cần ra cửa ăn cơm với Lý Khâm Viễn nên không tránh khỏi lười biếng. 
Đến khi Bạch Lộ tới hối thúc thì nàng mới không cam lòng thò một chân ra từ ổ chăn, hình như muốn thử dò xét nhiệt độ hôm nay.
Nói trắng ra là muốn nằm trên giường thêm một chốc.
Bạch Lộ thấy nàng như vậy, hơi buồn cười, nói: “Trong phòng có đốt địa long, người làm vậy thì có thể dò ra thứ gì sao?” Nàng ta vừa nói vừa kéo hai bên màn trướng cài vào móc vàng rồi rót một cốc nước pha mật ong để đưa cho nàng uống giải khát.
Cố Vô được người đỡ dậy, đưa tay đỡ lấy chén nước uống mấy hớp, sau khi cổ họng đã nhuận bèn cất tiếng nói: “Sao mà đoán không ra được? Ta cảm thấy so với hôm qua thì hôm nay rét hơn.”
Nàng vốn dĩ chỉ định kiếm cớ lấp liếm chuyện dậy muộn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play