Triệu Thừa Hữu biết được thân phận thiếu niên là chuyện của hai khắc sau.
Hắn đứng trước cửa Bất Trí Trai, những học sinh Không Sơn đi cùng hắn đã vào chỗ từ lâu, Phan tiên sinh cùng lên lớp với từ phục đã đứng trước giảng đường.
Đã tới giờ lên lớp nhưng chưa vào bài học, Từ Phục đang bàn giao công việc đổi dạy lần này, sau đó còn nói mấy lời như sau này mọi người cùng chung sống hòa thuận, thấy hắn đi vào, tiếng từ phục đang nói chợt ngừng lại, âm thanh ồn ào trong phòng cũng theo đó mà lắng xuống.
Mấy chục con mắt đều đổ dồn về phía hắn, có đánh giá, soi mói, ngưỡng mộ, tò mò... Đủ loại ánh mắt ngày thường hắn nhìn đã quen.
Triệu Thừa Hữu đã sớm quen với cái nhìn của người ngoài, dù bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm vẫn bình tĩnh, mỉm cười ôn hòa, hành lễ đệ tử với Từ Phục và Phan tiên sinh trước, sau đó giải thích: “Vừa rồi học trò có chuyện trì hoãn, đã đến muộn.”
Gương mặt hắn ôn nhuận, tiếng nói dịu dàng như nước chảy róc rách, thanh thúy như châu ngọc, rất dễ khiến người ta có hảo cảm.
“Không sao, mau về chỗ đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT