Đại phòng.
Trong căn phòng ấm áp như ngày xuân đã sớm chuẩn bị một bàn đồ ăn, thịt viên tứ hỷ, thịt thăn chua ngọt, cá chua Tây Hồ, cùng với canh gà tam trân, sau đó là đủ loại rau củ tươi ngon, chất đầy cả một bàn lớn.
Định Quốc Công Cố Vô Kỵ năm nay mới đầu 40, ông mặc một áo dài, khí chất vô cùng nho nhã.
Dù cho bây giờ trên mặt đã có dấu vết của tháng năm nhưng cũng có thể nhìn thấy sự tuấn mỹ khi còn trẻ từ giữa cặp chân mày của ông. Ông là thân tín của thiên tử, là trọng thần trong triều. Bình thường đi đâu cũng được người người ủng hộ, bây giờ lại chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng.
Người hầu Thường Sơn lớn lên với ông từ nhỏ, cũng xem như anh em tốt của Cố Vô Kỵ.
Vì buổi gặp lại này mà Cố Vô Kỵ hoàn toàn không còn chút bình tĩnh nào của ngày thường, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ nói: “Quốc công, ngài đi đi lại lại sắp mười lăm phút rồi, không mệt sao?”
Cố Vô Kỵ lắc đầu, dường như nghĩ đến cái gì, đột nhiên quay đầu hỏi một câu: “Đi bao lâu rồi?”
Thường Sơn đáp: “Gần ba mươi phút.”
“Ngươi nói xem có phải Man Man sẽ không chịu tới hay không?” Lúc nam nhân đầu 40 nói lời này thì rất cẩn thận, trầm mặt, nói xong lại nhìn thoáng qua bàn đồ ăn phía sau, tất cả đều là món Cố Vô Ưu thích.
Ông khe thở dài, im lặng một lát rồi nói: “Nếu con bé không chịu tới, ngươi...... kêu người đưa đồ ăn đi đi.”
Trong phòng đốt đèn sáng trưng, mấy cái lồng đèn chiếu vào khuôn mặt nho nhã tuấn mỹ của Cố Vô Kỵ, có thể thấy lông mi dài của ông rũ lên mặt, tạo nên một cái bóng mơ màng nồng đậm, trong phòng không ai nói chuyện nên khiến cho người ta cảm thấy một chút cô tịch.
Thường Sơn thấy hắn như vậy, vừa muốn an ủi vài câu.
Bên ngoài liền truyền đến một tiếng thông báo: “Quốc Công, ngũ tiểu thư tới.”
Vừa dứt lời.
Nam nhân lúc đầu còn cúi đầu, trầm mặc đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt ông là vẻ vui mừng không giấu đi được, mặt mày hớn hở, thậm chí không đợi Thường Sơn mà đã nhích người sải bước ra ngoài, đến khi thấy thiếu nữ được Bạch Lộ đỡ lại thì mới dần bước chân.
Bóng đêm dần buông xuống.
Cố Vô Ưu mặc một chiếc áo choàng màu son diễm lệ, phía trên thêu hoa mẫu đơn, bên trong là một chiếc áo tay ngắn thêu ánh trăng, phía dưới là một chiếc váy màu vàng thêu núi xanh, thấp thoáng thấy được đôi giày thêu đang lưu hành nhất Lang Gia, ở đầu còn đính một viên trân châu không lớn không nhỏ.
Thật sự nàng không giống chút gì với mẹ đẻ Vương Thành Đại cả.
Diện mạo của Vương Thành Đại giống như tên của bà vậy, “Núi xa như ngài, gần nước ngậm sương”, bà là nữ nhi được nuôi ở khuê phòng Vương gia, từ nhỏ đã thông thạo cầm kỳ thi họa, cả người tràn ngập khí chất thi họa, khiến ai đã gặp thì không thể quên được.
Còn Cố Vô Ưu thì sao?
Diện mạo của nàng vô cùng tinh xảo cuốn hút.
Nếu Vương Thành Đại là một bức tranh sơn thủy Giang Nam thì Cố Vô Ưu chính là nét bút rực rỡ nồng đậm dưới ngòi bút của họa sư, dù ở trong trăm ngàn người thì nàng cũng là người cuốn hút nhất.
Những mỗi khi Cố Vô Kỵ nhìn thấy đích nữ của ông thì trong đầu luôn hiện lên bóng dáng Vương Thành Đại.
Ông như nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Vương Thành Đại, dường như cũng là thời tiết như vậy, thiếu nữ mặc một chiếc áo choàng, trong tay cầm một chiếc đèn, bước chân chậm rãi đi qua hành lang đến chỗ ông. Lúc nhìn thấy ông còn sửng sốt, sau đó lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, sau đó lại cúi đầu.
Lúc Cố Vô Kỵ còn trẻ cũng không thích đọc sách, nhưng ngày đó lúc nhìn thấy Vương Thành Đại, trong đầu chỉ xuất hiện vô vàn lời nói khen ngợi mỹ nhân mà ông đã nghe.
Trong đó có một câu, ước chừng là nói như thế này ——
“Lúc nàng cúi đầu, như hoa sen nhẹ run dưới ánh trăng, chất chứa biết bao dịu dàng.”
Đó là lần đầu tiên Cố Vô Kỵ có cảm giác tim đập thình thịch, trong thời gian sống ở Vương gia, ông tựa như một kẻ lỗ mãng ngu ngốc, hao hết tâm tư để ngẫu nhiên gặp bà. Ông thích nhìn bà cười nhất, lúc bà cười, đôi mắt không khỏi cong lên hình trăng non.
Mà ngày bà cười thoải mái nhất chính là lúc ông lén đưa bà ra khỏi phủ, cùng bà thúc ngựa phi nhanh, hái hoa khắp núi đồi cho bà.
Bà đứng ở Thanh Sơn, gió núi thổi tung mái tóc dài của bà, chiếc váy đinh hương trên người bị gió thổi phấp phới, mà lúc bà ngửa đầu nhìn ông, cong mắt, nhẹ giọng nói: “Cố đại ca, đây là ngày vui vẻ nhất của ta từ nhỏ đến lớn.”
“Quốc Công!”
Tiếng vấn an của Bạch Lộ khiến Cố Vô Kỵ thoát khỏi suy tư, ông gật gật đầu, ánh mắt lại dừng ở trên người Cố Vô Ưu, thiếu nữ cúi đầu, môi đỏ nhẹ mím, mũi chân nhỏ nhắn, viên trân châu phía trên càng thêm rực rỡ lấp lánh dưới ánh đèn.
Dường như đang do dự nên mở miệng như thế nào.
Gương mặt tuấn lãng của Cố Vô Kỵ thả lỏng nở nụ cười, thật ra ông rất muốn đến sờ đầu nàng nhưng cũng chỉ nghĩ rồi cũng thôi, nhẹ nhàng ho khụ một tiếng, ông dùng một giọng điệu vô cùng cẩn thận để nói với Cố Vô Ưu: “Man Man, chúng ta vào dùng bữa đi.”
Cố Vô Ưu gật gật đầu, đi theo.
Cố Vô Kỵ muốn ở riêng với con gái nên đương nhiên cũng không có kẻ dư thừa, chỉ để lại Thường Sơn và Bạch Lộ. Ông ngồi đối diện Cố Vô Ưu, chủ động gắp đồ ăn cho nàng, vừa gắp vừa nói: “Vẫn là đầu bếp lúc trước, con nếm thử hương vị có giống trước kia hay không.”
Nói xong.
Liền trông mong nhìn Cố Vô Ưu ăn cơm, chờ nàng ăn một miếng sườn heo chua ngọt xong mới nhỏ giọng hỏi: “Thế nào?”
Sau khi Cố Vô Ưu gả cho Lý Khâm Viễn thì cũng không còn thích ăn đồ ngọt nữa, hương vị trong trí nhớ này dường như cũng đã chìm vào quên lãng. Có điều nam nhân ngồi đối diện vẫn luôn nhìn nàng với ánh mắt chờ mong, nàng cũng không muốn làm ông thất vọng.
Liền gật gật đầu: “Ăn ngon.”
Tuy rằng vẫn tích chữ như vàng mà nói hai từ nhưng Cố Vô Kỵ đã vui vẻ muốn chết, đây chính là lần đầu tiên Man Man chịu giữ mặt mũi cho ông, ông thật sự rất vui! Dường như chiếc đũa trong tay cũng dừng được nữa, mỗi loại đồ ăn đều gắp hai miếng cho người đối diện, rất nhanh đã thành một ngọn núi nhỏ.
Cố Vô Ưu thấy ông như vậy, trong lòng cũng hơi không chịu nổi.
Nàng thật sự muốn trò chuyện với ông, muốn nói với ông rằng: “Con rất nhớ người.”, muốn bảo ông đừng dè dặt như vậy nhưng từ nhỏ nàng chưa từng chung sống hòa thuận với phụ thân, nàng không biết bình thường cha con ở chung thế nào cả.
Nếu là đại tướng quân ——
Cố Vô Ưu không khỏi nhớ tới những lời Lý Khâm Viễn từng nói với nàng.
- “Man Man, tình cảm giữa người trong nhà là vững bền nhất, nếu nàng muốn học cách thể hiện thì không được cho người ta đoán nàng đang suy nghĩ cái gì, nàng muốn làm cái gì, cứ tự mình nói ra...... Không chừng sẽ có một ngày muốn nói thì đối phương cũng không còn nữa.”
Bàn tay cầm chiếc đũa nắm chặt lại.
Cố Vô Ưu nhìn nam nhân phía đối diện, lại nghĩ kiếp trước ông nằm ở trên giường, dáng vẻ buồn bực không vui, đời trước cho dù nàng đã học được cách buông bỏ, muốn chung sống hòa thuận với ông thì cũng không còn kịp nữa.
Mà đời này ——
Trong lòng nàng cũng do dự thật lâu nhưng cuối cùng vẫn nhấp môi, gắp một đũa cho Cố Vô Kỵ, trong lúc ông dại ra thì nhẹ giọng nói: “Con không biết cha thích ăn cái gì, món này cũng không tệ lắm.”
Nàng cúi đầu, lấy đũa trộn đồ ăn, có lẽ bởi vì lần đầu tiên làm chuyện như vậy nên nàng hơi bối rối, có điều vẫn cố gắng nói hết: “Cha không cần gắp đồ ăn cho con, người cũng ăn đi.”
Vừa dứt lời.
Không chỉ có Cố Vô Kỵ, ngay cả Thường Sơn, Bạch Lộ cũng có chút kinh ngạc.
Nhưng sau kinh ngạc là vui mừng, đặc biệt là Cố Vô Kỵ, hốc mắt cũng hơi đỏ, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào: “Được, được, ta cũng ăn, ta ăn ngay đây.” Ông nói xong liền bỏ đồ ăn Cố Vô Ưu gắp cho vào trong miệng.
Không biết bởi vì ăn quá nhanh hay là quá kích động, Cố Vô Kỵ bị sặc, tay ông chống ở mép bàn, cong eo, ho đến đỏ mặt.
Thường Sơn vội rót một chén trà nhỏ cho ông.
Cố Vô Ưu cũng lo lắng buông đũa, nhíu mày, vẫn luôn nhìn ông, khi ông ho xong mới hỏi: “Cha...... Không sao chứ?”
Cố Vô Kỵ xua xua tay, cười nói: “Không sao, ta chỉ...... rất vui vẻ.”
Nói xong, lại gắp một đũa nữa: “Ăn nhanh đi.” Vừa nói vừa quay đầu dặn dò Thường Sơn: “Lấy rượu của ta lại đây.” Hôm nay ông rất vui, muốn uống thêm mấy chén.
Thường Sơn vừa muốn khuyên giải.
Cố Vô Ưu cũng cau mày nói: “Uống rượu hại người, cha đừng uống rượu nữa.” Kiếp trước phụ thân luôn uống rượu mới dẫn đến đau nửa đầu, sau đó thì không thể nào chữa trị hết được.
Cố Vô Kỵ ngẩn ra, cả buổi sau lại cười tiếp, ông quay đầu nhìn về phía Cố Vô Ưu, nhìn gương mặt xinh xắn dưới ánh đèn của nàng, giọng nói cũng trở nên ấm áp rất nhiều: “Được, nghe con, không uống.”
Cố Vô Ưu thấy vậy mới cúi đầu ăn cơm tiếp, trong lòng cũng suy nghĩ xem phải mở miệng như thế nào mới khiến phụ thân đồng ý cho nàng đến thư phòng Lộc Minh học tập.
*
Dưới mái hiên, hai cha con hiếm khi ăn cơm trong không khí hòa thuận.
Mà một nơi khác ở phủ Ngụy Quốc Công lại có vẻ rất quạnh quẽ, nhị phòng và tam phòng Lý gia đã đi nơi khác, chỉ để lại đại phòng ở kinh thành, bình thường đều ăn cơm cùng nhau nhưng dù là như vậy, cũng chỉ có Lý lão phu nhân, Ngụy Quốc Công Lý Sầm Tham, cùng với vợ kế Ân Uyển của Lý Sầm Tham và con trai Đông Nhi của nàng, bốn người thôi.
Năm nay Lý lão phu nhân cũng 50 tuổi.
Quần áo của bà mộc mạc, trên cổ tay mang một chuỗi Phật châu, nhìn một bàn đồ ăn cũng nhíu mày, thở dài, “Không biết Tiểu Thất thế nào nữa rồi?”
Lý Sầm Tham bên cạnh bà nghe vậy cũng dừng động tác, cả buổi sau mới trầm giọng nói: “Nếu nó sống không tốt thì tự biết lết xác về.”
Lý lão phu nhân vừa nghe lời này liền nhăn mày, bình thường bà là một người rất dễ tính nhưng nếu đụng tới chuyện của Lý Khâm Viễn thì luôn không tránh được mà khắc khẩu với đứa con trai độc nhất của mình, vẫn là Ân Uyển lo lắng hai người lại xảy ra tranh chấp, buông đũa, dịu dàng nói: “Mẫu thân đừng lo lắng, lúc trước con đã phái người đưa tin đến chùa Kim Đài, sắp đến sinh thần của mẹ rồi, chắc chắn Thất Lang sẽ trở về.”
Nghe được lời này.
Sự không vừa lòng trên mặt Lý lão phu nhân mới giảm đi một ít, bà lần Phật châu, lại nói: “Lần này Thất Lang trở về, ngươi chú ý chút, đừng nói những điều không thuận tai đó rồi chọc nó tức giận bỏ đi.”
Lý Sầm Tham nhíu mày, vừa định phản bác, tay áo đã bị Ân Uyển kéo lại, ông im cả buổi, cuối cùng cũng không nói gì.
Mọi người trong phòng không nóng không lạnh ăn cơm.
Bên chỗ người gác cổng, xuất hiện một bóng người màu trắng xoay người xuống ngựa, chính là Lý Khâm Viễn đã lâu chưa trở về. Trời lạnh, hắn vẫn mặc bộ trang phục bình thường, bạch y dài tay áo bó sát người, giống như trời sinh không sợ lạnh vậy.
Đèn lồng đỏ thẫm bị gió thổi nhấp nháy.
Gã sai vặt thấy không rõ, đám người đến gần, mới lúng ta lúng túng nói: “Thất thiếu gia?”
Lý Khâm Viễn lạnh nhạt “Ừ” một tiếng, hắn ném roi ngựa trong tay cho gã sai vặt, lúc muốn đi vào thì có nhìn thoáng qua biển hiệu được tiên đế ban cho, trên mặt lộ ra vẻ chê cười.