Nghe thấy lời này.
Bạch Lộ và Hồng Sương đều dừng bước chân, các nàng quay đầu nhìn Cố Vô Ưu, trong lòng đều rất tò mò vì sao hôm nay tiểu thư lại nhắc tới cái tên này liên tục như thế.
Hồng Sương lanh mồm lanh miệng, tính tình bộp chộp, không biết nhẫn nại nhất nên mở miệng hỏi ngay: “Tiểu thư, sao hôm nay người lại tò mò về vị Lý Thất công tử này như vậy?”
Theo lý thuyết, tiểu thư sống ở Lang Gia, hẳn là chưa bao giờ gặp vị Lý Thất công tử này mới đúng.
Tuy Bạch Lộ không nói chuyện nhưng vẫn luôn nhìn Cố Vô Ưu, chờ nàng trả lời.
Cố Vô Ưu nhấp nhấp môi, lại không biết nên trả lời như thế nào, có những lời nói ra sẽ không khiến người khác nghi ngờ nhưng hai nha hoàn bên cạnh đều đi theo nàng từ nhỏ đến lớn, bình thường cũng xem như không rời một tấc nào.
Cho dù hôm nay nghĩ cách giấu diếm thì sau này phải làm thế nào? Cho nên do dự nửa ngày, nàng cũng chỉ nói: “Các ngươi đừng hỏi ta, chờ ngày sau có cơ hội, ta sẽ nói với các ngươi.”
“Tiểu thư ——”
Hồng Sương dẩu môi, có chút không hài lòng với câu trả lời này.
Bạch Lộ nhìn thoáng qua Cố Vô Ưu, thấy khuôn mặt của nàng bình tĩnh, môi đỏ nhẹ nhấp, biết nàng sẽ không nói nên nhẹ nhàng kéo Hồng Sương, quay đầu nói với nàng ấy: “Ngươi đi đi, lúc hỏi chuyện thì chú ý một chút, đừng khiến người khác biết tiểu thư kêu ngươi đi hỏi thăm.”
Loại chuyện này.
Hồng Sương là người hiểu rõ nhất từ trước đến nay.
Nên cũng gật đầu đáp: “Biết rồi.”
Cố Vô Ưu lại nói thêm một câu: “Nhớ hỏi rõ ràng, cẩn thận một chút.” Thái độ để ý như thế lại khiến hai nha hoàn đưa mắt, Cố Vô Ưu cũng hiểu bây giờ mình không phải lắm nhưng nàng không còn cách nào cả, nàng rất muốn biết chuyện của đại tướng.
Bạch Lộ và Hồng Sương liếc nhìn nhau, trong lòng đều nghi ngờ giống nhau nhưng cũng biết sẽ không có ai cho các nàng đáp án nên cũng không nói gì.
Hồng Sương tìm cớ đi vào phòng bếp, bên ngoài là xem hôm nay phòng bếp chuẩn bị đồ ăn gì nhưng bên trong là hỏi chuyện của Lý Khâm Viễn cho Cố Vô Ưu.
Bạch Lộ đi cùng Cố Vô Ưu về phòng cũ của nàng.
Phòng cũ của Cố Vô Ưu ở Cố gia tên là Trích Tinh Lâu, nó ở hướng đông, cũng xem như là nơi tốt nhất trong phủ Định Quốc Công, trong viện trồng không ít hoa cỏ quý báu, có cả xích đu, hòn non bộ, có hai tầng lầu cao, đứng ở trên lầu, tựa vào khung cửa sổ là có thể thu hết cả phủ Định Quốc Công vào trong mắt, thậm chí còn có thể nhìn thấy nóc thành hoàng cung ở tít nơi xa.
Từ trước đến nay Định Quốc Công Cố Vô Kỵ rất yêu thương đứa con gái mà vợ cả để lại này.
Mặc dù con gái không thích hắn, suốt năm chỉ ở Lang Gia nhưng hắn luôn đưa tất cả những gì tốt đẹp nhất sang bên này theo thói quen.
Thay vì nói Trích Tinh Lâu là nơi ở của Cố Vô Ưu, chi bằng gọi nó là Tàng Bảo Các, mỗi một món đồ bên trong đều mang giá trị liên thành, ngay cả bức rèm vải cả ngày thấm đầy gió sương kia cũng được làm từ gấm Giang Nam tấc vải tấc vàng.
Nha hoàn, bà tử đã sớm được điều động ở trước cửa, bây giờ đều đứng ở trong viện, nhìn thấy Cố Vô Ưu đến thì đều quỳ xuống.
Ma ma dẫn đầu họ Mạnh, là nha hoàn hồi môn của mẫu thân Cố Vô Ưu, mấy năm nay vẫn trông cửa giúp Cố Vô Ưu, bà nhìn thấy Cố Vô Ưu, vẻ mặt kích động, đi lên trước đám người rồi dập đầu, nức nở nói: “Lão nô cung nghênh tiểu thư hồi phủ.”
“Ma ma mau đứng lên đi.”
Cố Vô Ưu kêu Bạch Lộ nâng người lên, sau đó kêu những người còn lại đứng lên hết.
“Sao tiểu thư lại gầy đi nhiều như vậy?” Mạnh ma ma lên sau, nhìn dáng vẻ hiện tại của Cố Vô Ưu thì không khỏi đỏ hốc mắt.
Bạch Lộ vội vàng cười nói: “Bên ngoài trời giá rét, ma ma dẫn tiểu thư vào nhà trước đi.” mới cắt lời của Mạnh ma ma được, để Cố Vô Ưu sớm bị đông mặt vào phòng.
Nha hoàn mở màng.
Mạnh ma ma và Bạch Lộ cùng dìu Cố Vô Ưu vào phòng.
Trong phòng đốt địa long, mới vừa đi vào liền đón một cơn gió nóng, Bạch Lộ vừa cởi áo lông chồn Cố Vô Ưu mặc suốt một đường, vừa cười nói: “Bên Lang Gia cái gì cũng tốt, chỉ mỗi việc không có địa long, cho dù đốt than cả ngày trong phòng cũng không thể chịu đựng nổi.”
Nói xong, lại cười nói với Cố Vô Ưu: “Bây giờ tiểu thư không cần sợ mặc nhiều xiêm y cả ngày như vậy nữa rồi.”
Cố Vô Ưu cười cười, tiếp tục nhìn phòng cũ của mình, nơi ở này lúc trước nàng đã trở lại, dường như cũng không khác gì mấy so với trí nhớ, nếu thật sự có thì cũng chỉ là thiếu vài bức tranh chữ của đại tướng quân mà thôi.
Mạnh ma ma thấy nàng nhìn chằm chằm căn phòng, liền nói: “Tiểu thư yên tâm, lão nô vẫn luôn canh giữ, trong phòng vẫn không thiếu bất cứ món đồ nào.”
Thật ra cũng không ai trong Cố gia dám tiến vào nơi ở của Cố Vô Ưu cả.
Mọi người đều biết tính tình của nàng, nếu thật sự thiếu thứ gì thì không biết sau khi vị tiểu tổ tông này trở về sẽ làm ầm ĩ thế nào, ngay cả Thất tiểu thư ở tam phòng có thèm đỏ mắt những món bảo bối trong phòng này cũng không dám lại đây.
“Với cả ——”
Mạnh ma ma nhìn Cố Vô Ưu, nhẹ giọng nói: “Thỉnh thoảng Quốc công sẽ tới một chuyến.” Lúc bà nói những lời này thì rất cẩn thận, sợ tiểu chủ tử này cả mình đen mặt.
Nhưng cũng may.
Cố Vô Ưu cũng không đen mặt, thậm chí nàng còn nhẹ giọng hỏi một câu: “Ông ấy...... Sức khỏe thế nào rồi?”
Mạnh ma ma sửng sốt: “Ai cơ?”
Một lúc sau mới phản ứng lại, trên mặt tràn vẻ khiếp sợ, cũng lắp bắp nói: “Tốt, tốt lắm.”
Bạch Lộ là biết bây giờ Cố Vô Ưu khác với quá khứ, nên khi thấy dáng vẻ kinh ngạc không thôi của Mạnh ma ma thì cũng cười nói: “Ma ma đi kêu người mang nước vào đi.”
Cố Vô Ưu thích sạch sẽ, mặc dù trời đông cũng luôn tắm gội mỗi ngày, trước kia lúc ở Lang Gia, hạ nhân các nàng sợ Cố Vô Ưu bị đông lạnh nên lần nào cũng tốn không ít thời gian.
Bây giờ trở về kinh thành.
Trong phòng ấm áp nên dễ dàng hơn rất nhiều.
“Được, ta kêu người đi chuẩn bị.” Mạnh ma ma cũng hơi lấy lại tinh thần, thu hồi tâm tư còn hơi khiếp sợ, xoay người ra ngoài dặn dò.
*
Sau khi tắm.
Cố Vô Ưu mặc áo mỏng, dựa nghiêng lên trên giường, ngồi im để Bạch Lộ lau tóc cho nàng, Hồng Sương vẫn chưa trở về, nàng có vẻ hơi thất thần.
Bạch Lộ ngồi ở phía sau nên không phát hiện, chỉ ôn tồn nói chuyện với nàng: “Lần này tiểu thư quay lại sống lâu dài, lúc trước người không thích và không qua lại với nhà này thì thôi, sau này cũng không thể giống với trước kia nữa.”
Nàng và Hồng Sương được Vương lão phu nhân tự mình dạy dỗ để phục vụ Cố Vô Ưu, tuy là chủ tớ nhưng tình cảm không phải bình thường.
Đặc biệt là Bạch Lộ ——
Tuy Vương lão phu nhân nuông chiều Cố Vô Ưu nhưng cũng lo lắng với tính cách này của nàng thì sẽ có họa sau này, do đó mới đưa Bạch Lộ tính cách cẩn thận đến bên người Cố Vô Ưu, bình thường cũng chăm sóc được nhiều hơn.
Bạch Lộ khen ngợi: “Hôm nay người làm như vậy rất tốt, lão phu nhân là tổ mẫu của ngài, ngài nên nhiều hiếu kính với bà một chút, còn vị ở đại phòng kia, cho dù người không thích thì cũng không nên gây xích mích trước mặt...... Nhưng quan trọng nhất vẫn là Quốc công.”
“Ngài ấy là phụ thân của ngài, đã yêu thương người từ nhỏ.”
“Nhưng tình cảm cha con, tuy rằng có cùng dòng máu nhưng không phải chém không đứt, trước kia mỗi năm người chỉ trở về nhà một chuyến, ở xa nên làm ầm ĩ một lần cũng không sao. Nhưng từ nay lại gặp nhau ngày ngày, nếu còn như trước kia thì sợ khó mà......” Bạch Lộ nhấp môi, dường như có chút do dự không biết phải nói thẳng ra hay không, cuối cùng nàng vẫn cắn răng, nhẹ nhàng nói: “Gắn bó.”
Lúc nàng nói những lời này, còn cẩn thận quan sát vẻ mặt của Cố Vô Ưu, thấy nàng vẫn luôn im lặng, không tỏ vẻ tức giận hay không vui nào thì mới nhẹ nhàng thở ra.
Cố Vô Ưu vẫn còn đang suy nghĩ đến chuyện của Lý Khâm Viễn.
Nghe đến những lời này thì cũng nghiêm túc nghe hết, nàng biết Bạch Lộ muốn tốt cho mình nên cũng đáp lời: “Ta biết rồi.”
“Sau này ——”
Nàng dừng một chút, mới nhẹ nhàng nói: “Ta sẽ đối xử tốt với ông ấy.”
Không phải vì những thứ gọi là lợi ích, cũng không phải lo lắng mình sống không thoải mái ở phủ Quốc Công mới muốn tìm kiếm người che chở nàng, nàng muốn đối xử tốt với ông ấy chỉ bởi vì...... nàng muốn mà thôi. Nàng không muốn đời này phải trơ mắt nhìn nam nhân kia buồn bực qua đời nữa.
Nàng hy vọng ông ấy khoẻ mạnh, sống lâu trăm tuổi.
Nghĩ đến nam nhân kia, Cố Vô Ưu lại ra hoàn hồn, mãi đến khi Hồng Sương nhấc màng tiến vào mới thu hồi suy nghĩ, hỏi: “Thế nào?” Lúc nàng nói chuyện thời điểm thì ngồi dậy, trong ánh mắt cũng chỉ có nôn nóng.
“Khát chết ta rồi.”
Khuôn mặt nhỏ của Hồng Sương đỏ rực, cũng do bị đông lạnh, nàng nhận lấy nước Cố Vô Ưu đưa, uống một ngụm lớn, đến khi thông cổ họng rồi mới nhìn nàng, nhíu mày, quái dị hỏi: “Tiểu thư, vì sao ngài lại muốn hỏi thăm chuyện của tên ăn chơi trác táng kia vậy?”
Nàng nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Cố Vô Ưu, cũng biết sẽ không nhận được câu trả lời nào nên mới kể chuyện mình hỏi thăm được.
“Ta vốn cho rằng hỏi thăm sẽ tốn không ít thời gian, không ngờ tìm bừa một người cũng biết hắn là dạng người gì rồi.”
Hồng Sương phồng mặt, vẻ mặt ủ rũ nói: “Vị Lý Thất Lang kia nổi danh ăn chơi trác táng trong kinh thành, không có một chút phong độ nào của con cháu thế gia, chỉ biết chơi bời lêu lổng cả ngày, còn thích đánh nhau, à, đúng rồi, hắn còn đi học ở học viện Lộc Minh cùng Tam thiếu gia, nhưng học hành cũng rất kém cỏi, nghe nói năm nào hắn cũng hạng bét.”
“Nếu không phải hắn có gia thế như vậy thì phỏng chừng đã sớm bị đuổi học rồi.”
Một tên ăn chơi trác táng không chí tiến thủ như thế, Hồng Sương thật sự không rõ vì sao tiểu thư lại quan tâm hắn như vậy! Trong lòng nàng như có một cái móng vuốt nhỏ đang cào loạn xạ, thế mà tiểu thư lại không hóa giải nghi ngờ cho nàng, chỉ có thể phồng mang trợn má đứng ở một bên.
Cố Vô Ưu không biết hai nha hoàn đang suy nghĩ gì, nàng thật sự ngây dại thì “Chơi bời lêu lổng”, “Ăn chơi trác táng”, “Đánh nhau”, “Thành tích hạng bét”...... Đây thật sự là đại tướng quân của nàng sao? Sao có thể? Đại tướng quân của nàng rõ ràng là một người uy nghiêm nghiêm túc như thế, tuy bây giờ tuổi không lớn nhưng cũng nên là một người ôn tồn khiêm tốn, khí chất con cháu thế gia mới đúng.
Vẫn nên là một người được trưởng bối tán dương mới đúng chứ.
Sao mà, sao mà lại thành dạng người này rồi?
Tỉnh lại đến nay, Cố Vô Ưu luôn tỉnh táo lại trở nên ngây ngốc. Nàng chớp mắt, ngơ ngác ngồi ở trên trường kỷ, không nói chuyện.
Hồng Sương thấy nàng như vậy, có chút lo lắng, vừa định nói chuyện, bên ngoài đã truyền đến một tiếng: “Tiểu thư, Quốc Công mời ngài qua dùng bữa.”