“Ai?”
Không biết Cố Dung có nghe rõ hay không mà quay đầu, hỏi lại nàng.
“Chính là ——”
Trong lòng Cố Vô Ưu vẫn có chút thẹn thùng, đây là lần đầu tiên sau khi nàng tỉnh lại mà nhắc đến đại tướng quân trước mặt người khác, nàng cúi đầu, đỏ mặt, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt túi thơm, trong lòng tràn đầy e lệ và thẹn thùng, ngay cả trái tim cũng đập rộn ràng.
“Thịch thịch thịch thịch”, giống như tiếng pháo đêm giao thừa vậy.
“Lý Khâm Viễn phủ Ngụy Quốc Công, hắn......” Cố Vô Ưu cố nén thẹn thùng ngẩng đầu, nhìn tam ca của nàng, hỏi: “Tam ca, ca có quen hắn không?”
“Sao muội lại đột nhiên hỏi về hắn?” Lúc này Cố Dung nghe rõ rồi, hắn cau mày, khuôn mặt luôn dịu dàng thích cười từ trước đến nay lại xuất hiện chút gì đó khác thường, dường như còn có chút khinh thường.
Cố Vô Ưu nhìn mà ngẩn người, hơi không hiểu vì sao lại thế?
Đại tướng quân trong trí nhớ của nàng quyền cao chức trọng, rất được người khác kính yêu, ngay cả phụ thân cũng khen hắn rất nhiều, trong ấn tượng của nàng, dường như không có ai không thích đại tướng quân, bọn họ đều kính trọng hắn, kính yêu hắn, thậm chí còn có rất nhiều người cung phụng hắn như thần linh vậy.
Nhưng vì sao tam ca lại lộ ra vẻ mặt như vậy, tràn đầy ghét bỏ và khinh thường, giống như không muốn nhắc đến cái tên này vậy.
Cố Dung cũng nghi ngờ giống vậy.
Hắn không rõ vì sao tiểu đường muội luôn sống ở Lang Gia của mình lại hớn hở hỏi tên đần độn Lý gia kia? Theo lý thuyết, Tiểu Ngũ hẳn chưa bao giờ gặp hắn mới đúng, vì sao vừa trở về liền nhắc tới tên này, hơn nữa......
Cố Dung nhớ lại dáng vẻ khi Tiểu Ngũ vừa nói đến Lý Khâm Viễn, hoàn toàn là dáng vẻ cô nương e lệ.
Hắn nhíu chặt mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cố Vô Ưu, kiểm tra hết mọi trường hợp có thể xảy ra ở trong lòng, không biết nghĩ đến cái gì lại đột nhiên nắm lấy cánh tay Cố Vô Ưu, bình tĩnh hỏi: “Có phải vừa rồi muội gặp hắn ở chùa Kim Đài hay không, hắn đã làm gì muội?!”
Cố Dung luôn là một người thích cười nhưng bây giờ vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc.
Cố Vô Ưu bị dáng vẻ này của hắn dọa sửng sốt, một lúc sau mới lúng ta lúng túng nói: “...... Không, muội chưa gặp hắn.” Nếu lúc nãy nàng thấy đại tướng quân ở chùa thì sao lại chịu về dễ dàng như vậy? Chắc chắn là sẽ đu bám hắn rồi.
Cố Dung không tin, nhìn về phía Bạch Lộ và Hồng Sương phía sau Cố Vô Ưu.
Hiển nhiên hai nha đầu cũng bị bộ dáng này của hắn dọa, dù sao Bạch Lộ cũng lớn hơn vài tuổi, nàng trầm mặt, kéo Hồng Sương một phen, thấp giọng hỏi: “Lúc nãy ngươi đi theo tiểu thư, có thấy người nào không?”
Hồng Sương lấy lại tinh thần, vội lắc đầu, “Không, chỉ…… chỉ có vài vị tăng nhân, không còn ai khác cả.”
Cố Dung nghe vậy, vẻ mặt mới dần bình tĩnh lại, hắn thở ra nhẹ nhàng, buông Cố Vô Ưu, thấy khuôn mặt nhỏ của nàng ngơ ngác, chỉ nghĩ nàng bị dọa nên nhẹ giọng dỗ dành: “Tiểu Ngũ đừng trách tam ca khẩn trương như thế, tên Lý Thất kia chẳng tốt đẹp gì đâu, tam ca chỉ sợ muội bị bắt nạt.”
Cố Vô Ưu vẫn ngơ ngác, không nói chuyện.
Nàng không phải bị dáng vẻ kia của Cố Dung dọa mà do câu nói - “Tên Lý Thất kia chẳng tốt đẹp gì đâu, tam ca chỉ sợ muội bị bắt nạt”.
Không phải nàng gặp ảo giác chứ?
Người mà tam ca nói là...... đại tướng quân sao? Thật sự không phải người cùng tên cùng họ với đại tướng quân chứ?
Nhưng ngẫm lại thì lại thấy không thể nào, không nói đến việc Lý gia cao quý, huống chi nếu trùng hợp thì cũng không đến mức giống cả hàng thứ.
Cố Dung nói tiếp: “Tam ca không biết muội nghe cái tên này ở đâu, có điều người này…… muội tiếp xúc càng ít càng tốt......” Từ nhỏ hắn đã tiếp thu lễ nghi Khổng Mạnh, khí phách quân tử, chuyện nói xấu sau lưng người khác như vậy, hắn làm không nổi.
Phun ra nuốt vào mấy phen, cuối cùng chỉ có thể vỗ vỗ đầu Cố Vô Ưu, thở dài: “Nói chung tam ca sẽ không hại muội đâu.”
Cố Vô Ưu nghe được lời này càng thêm ngốc.
Nàng không rõ vì sao đại tướng quân được người người tôn kính trong trí nhớ lại trở thành dáng vẻ khác trong miệng tam ca, rốt cuộc...... vấn đề xảy ra ở đâu?
Cố Dung còn muốn nói nữa nhưng đã tới phủ Quốc Công rồi, hắn nhìn Cố Vô Ưu một cái, tạm thời đè hết suy nghĩ xuống.
“Tiểu thư, chúng ta nên xuống xe ngựa rồi.” Bạch Lộ nhìn thoáng Cố Vô Ưu có sắc mặt không được tốt lắm, nhẹ nhàng kéo tay áo nàng.
“...... Ừ.”
Cố Vô Ưu lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng lên tiếng.
Mặc kệ thế nào, đầu tiên vẫn nên thỉnh an tổ mẫu trước, còn chuyện của đại tướng quân, sau này kêu người đi điều tra là được, tuy tam ca chưa bao giờ lừa gạt nàng nhưng nàng tuyệt đối không tin đại tướng quân sẽ là dạng người đó, ở đây chắc chắn có vấn đề!
*
Chính đường.
Cố Vô Ưu dập đầu với Cố lão phu nhân, sau đó vấn an Phó Giáng và Liễu thị, liền đứng nghe Cố lão phu nhân “dạy bảo”.
Cố lão phu nhân lần tràng hạt trong tay, vẫn là dáng vẻ sóng yên biển lặng lúc trước, thái độ không nhiệt tình cũng không lạnh nhạt: “Cháu đi cả đường cũng mệt mỏi rồi, vốn dĩ đêm nay phải dùng bữa ở trong viện của ta nhưng gần đây sức khỏe của ta không thoải mái lắm, các ngươi ăn cũng cũng không thoải mái, vẫn nên về nhà của mình mà ăn cơm đi.”
“Vâng.”
Cố Vô Ưu nhẹ nhàng đáp, không biết nghĩ đến cái gì, lại nói một câu: “Ngoại tổ mẫu chuẩn bị cho cháu không ít dược liệu, bên trong có một loại lúc trước người đã ăn rồi, lát nữa ta sẽ kêu người đưa tới cho người.”
Nàng nói rất bình thường nhưng những người trong phòng đều rất sửng sốt.
Đừng nói Phó Giáng và Liễu thị, ngay cả Cố lão phu nhân ít khi thay đổi cảm xúc cũng dừng việc lần tràng hạt lại, nâng đuôi mắt nhìn Cố Vô Ưu một cái, giây sau, bà mới gật gật đầu, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Cháu có lòng rồi.”
Dường như bà đang mệt mỏi, lại như không muốn nói nữa nên không dây dưa, nói: “Được rồi, nên gặp cũng gặp rồi, ban đêm phụ thân cháu sẽ trở về, còn Nhị tỷ, Thất muội và Cửu đệ của ngươi còn đang trên học đường, chắc phải ngày mai mới có thể gặp.”
“Được rồi, các ngươi trở về hết đi.”
Bà nói xong cũng không để ý tới bọn họ nữa, được đỡ lên rồi đi vào trong nội thất, những người còn ở lại đương nhiên phải cung tiễn một phen, chờ đến khi không nhìn thấy người mới đứng lên.
Lúc trước Cố Dung đã thỉnh an Cố lão phu nhân, đang bận việc, hắn không đi con đường khoa cử mà là xử lý sản nghiệp của Cố gia, bình thường rất nhiều việc, cũng không thoải mái gì.
Trong phòng ngoại trừ nha hoàn, bà tử thì chỉ còn lại ba người Cố Vô Ưu, Phó Giáng cùng với Liễu thị.
Rõ ràng Phó Giáng không được tự nhiên khi đối mặt với Cố Vô Ưu, Liễu thị lại vô cùng thân mật mà cầm tay Cố Vô Ưu, thở dài: “Đáng thương quá, sao lại gầy nhiều như vậy? Ta nghe nói lúc trước ngươi ở Lang Gia bị rơi xuống hồ, bây giờ cơ thể đã tốt lên chưa?”
Cố Vô Ưu gật gật đầu, rút tay: “Làm phiền tam thẩm lo lắng rồi, ta vẫn khỏe.”
Nàng vẫn không quen gần gũi với người khác như vậy.
Liễu thị thấy nàng như vậy mới cảm thấy bình thường, vừa rồi Cố Vô Ưu đột nhiên nói một câu quan tâm như vậy còn khiến người ta thấy không được tự nhiên hơn nhiều.
Bà suy nghĩ, sau đó nhìn thoáng qua Phó Giáng còn đang ngồi yên một bên, dường như đang do dự có nên tiến lên nói chuyện hay không, nhướng mày, tiếp tục cười nói với Cố Vô Ưu: “Lần trước tam ca của ngươi du ngoạn trên thuyền, mang về không ít hàng tốt ở hải ngoại, có dịp ngươi lại đây xem một chút coi có thích gì không?”
Cố Vô Ưu gật đầu, không nói chuyện.
Bạch Lộ bên cạnh biết nàng không muốn nói nữa, liền tiến lên một bước, nói giúp: “Phu nhân, Tam phu nhân, tiểu thư đã đi một đường rồi nên hơi mệt mỏi, nô tì mạn phép đưa nàng về phòng nghỉ ngơi.”
Đương nhiên Liễu thị sẽ đồng ý.
Phó Giáng cũng nói: “Mau đi đi, ta đã kêu người đốt địa long rồi, màn, chăn gấm cũng đổi mới......” Lời nói của bà không có chút gì là giả vờ quan tâm cả, còn muốn nói thêm vài câu nữa nhưng nghĩ đến phản ứng lúc trước của Cố Vô Ưu thì sợ khiến nàng thấy phiền, vội dừng miệng.
Tuy Cố Vô Ưu đã trải qua hơn một đời nhưng nàng vẫn không dễ gần lắm.
Kiếp trước nàng cũng như vậy, sẽ không nói không rằng, cũng không biết đối nhân xử thế nên luôn vô tình đắc tội với rất nhiều người, lại cảm thấy Phó Giáng đoạt mất vị trí của mẫu thân nàng nên luôn tìm cách gây khó dễ cho người ta.
Nhưng thật ra, Phó Giáng cũng không làm sai chuyện gì.
Mẫu thân của nàng mất sớm, chỉ để lại một huyết mạch là nàng, tuy trong nhà cũng có không ít đường huynh nhưng đại phòng lại không có cháu trai đích tôn nào, cho nên tổ mẫu không màng ý kiến của phụ thân mà đưa người vào.
Hơn nữa ——
Thật ra Phó Giáng cũng rất tốt với nàng.
Mấy năm nay, mặc kệ nàng tỏ vẻ như thế nào, chơi xấu như thế nào cũng không nghiêm khắc với nàng, cho dù nàng nói dối gạt người, đẩy hết mọi lỗi lầm cho Phó Giáng thì bà cũng không nói một lời nào.
Cố Vô Ưu không khỏi nghĩ, nếu đại tướng quân ở đây thì hắn sẽ xử lý tình huống này thế nào nhỉ? Chắc chắn hắn sẽ không giống nàng, khiến tình hình ngày càng trở nên xấu hổ như vậy, nhưng nàng thật sự không còn cách nào khác...... Tuy rằng đến phần sau của kiếp trước, quan hệ giữa nàng và mẹ kế đã dịu đi rất nhiều nhưng lúc ở riêng với nhau vẫn vô cùng xa cách và xấu hổ.
Khẽ thở dài trong lòng.
Nàng nhớ đại tướng quân, càng đụng tới chuyện như vậy, càng không kiềm được mà nhớ hắn.
“Tiểu thư?” Bạch Lộ ở một bên, nhẹ nhàng gọi nàng một tiếng.
Cố Vô Ưu lấy lại tinh thần, nàng nghĩ nghĩ, vẫn nhấp môi, nhẹ nhàng nói một câu với Phó Giáng: “...... Cảm ơn.” Nói xong, nàng cũng không màng người trong phòng giật mình, lập tức ra ngoài cùng hai nha hoàn.
“Nó đây là......”
Liễu thị nhìn bóng dáng Cố Vô Ưu, đợi họ ra đi khuất khỏi tấm rèm mới lúng ta lúng túng hỏi: “Bị sao vậy?”
Hiển nhiên Phó Giáng còn giật mình hơn Liễu thị, lúc sau, khóe miệng không khỏi cong lên, dường như cảm thấy mình không còn phong thái của chủ mẫu trong mắt tất cả nô bộc nên mới cố nén kéo khóe miệng xuống, có điều trong lòng lại vui mừng và hạnh phúc, khiến bà cố thế nào cũng không kéo xuống được.
Miễn cưỡng nói vài lời tạm biệt với Liễu thị, đến bên ngoài liền không khống chế được mà lôi kéo nha hoàn Thanh Đại bên cạnh mình, kích động nói: “Ngươi có nghe được không?”
Thanh Đại cười nói: “Nghe được, Ngũ tiểu thư nói cảm ơn người.”
Phó Giáng sung sướng ra mặt, giọng nói cũng không giấu được vẻ vui mừng: “Ngươi nhớ rõ phải dặn phòng bếp chuẩn bị chút món ăn nó thích, nó thích ăn ngọt, đặc biệt là món thịt thăn chua ngọt kia, dặn phòng bếp không được quên.”
Thanh Đại dạ vâng liên tục, dường như có hơi do dự, lại hỏi: “Vậy hôm nay người có dẫn Cửu thiếu gia và Quốc Công dùng bữa với Ngũ tiểu thư không ạ?” Trước kia những lời như vậy, nàng sẽ không hỏi, ai cũng biết Ngũ tiểu thư không thích phu nhân của họ, đương nhiên cũng không thích lây Cửu thiếu gia.
Nhưng hôm nay.
Thái độ của Cố Vô Ưu khiến Thanh Đại không khỏi mở lời.
“Người và Quốc Công đã không dùng bữa với nhau gần một tháng rồi.” Không cần nói đâu xa.
Phó Giáng lắc đầu, giọng cũng dần yếu lại: “Không được, hai cha bọn họ khó khăn lắm mới gặp nhau, ta mà đến thì e là khiến họ không vui vẻ.” Khó khăn lắm mới thấy Cố Vô Ưu khách khí với bà một chút thì nàng cũng không muốn phá hư mối quan hệ khó lắm mới có này.
Ở một nơi khác.
Hồng Sương cũng đang hỏi: “Vì sao hôm nay tiểu thư lại khách khí với bà ấy như vậy?” Nàng cau mày, vẻ mặt khó hiểu, nói xong còn chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, đây có phải cách hành hạ mới của người hay không?”
Cố Vô Ưu bất đắc dĩ nhìn nàng một cái: “Không có.”
“Thế ——”
Hồng Sương còn muốn nói nữa nhưng lại bị Bạch Lộ cắt lời, nàng là người bình tĩnh và cũng lý trí nên mới nói: “Bây giờ tiểu thư như vậy là đúng, dù sao bà ấy cũng là chủ mẫu, sau này tiểu thư còn muốn tiếp tục ở Cố gia thì không tránh khỏi việc giao tiếp với các tiểu thư, phu nhân trong kinh, quan hệ thân thiết với nàng một chút cũng không sai.”
“Ừ.”
Cố Vô Ưu gật gật đầu, xem như đồng ý với cách giải thích này của Bạch Lộ.
Dù sao nàng cũng không thể nói thật ra ta đã hơn ba mươi tuổi rồi, đã sớm không còn là trẻ con không có kẹo liền la lối om sòm nữa, tuy nàng vẫn không thể xem Phó Giáng là mẫu thân nhưng cũng sẽ không nhắm vào nàng như trước kia nữa.
Chẳng qua, còn một việc.
Ngón tay của nàng chạm vào túi thơm ở bên hông, do dự một hồi vẫn mở miệng: “Hồng Sương, ngươi hãy giúp ta hỏi thăm tin tức về Lý Thất công tử ở phủ Ngụy Quốc Công đi.” Nàng muốn xem xem, chuyện của đại tướng quân rốt cuộc là như thế nào, vì sao tam ca lại nói hắn như vậy.