Phủ Định Quốc Công.
Đã là giờ Thân.
Từ sau khi trận tuyết ngừng ở giờ ngọ thì gió cũng nhỏ dần, tuy bên ngoài vẫn một mảnh trắng xoá nhưng cuối cùng sau những ngày mù mịt cũng lộ ra một vài tia sáng.
Lão phu nhân Cố gia sống trong chính viện, các bà tử khoác chặt áo khoác đang quét tuyết trong dân đình, bọn hạ nhân trong hành lang lạnh đến đỏ mặt nhưng vẫn đứng ngay hàng thẳng lối, mặc dù không ai quan sát ở đây nhưng không ai trong các nàng lười nhác cả, ngay cả miệng cũng ngậm chặt, không hó hé một câu.
Có thể thấy được quy củ bình thường rất nghiêm khắc.
Không khí bên ngoài sân vô cùng an tĩnh, cách một lớp vải thêu hoa văn rực rỡ bên trong cũng là không khí yên tĩnh giống như vậy.
Trong phủ có vài nữ nhân.
Ngồi ở bên phải là một phu nhân 30 tuổi, bà mặc một chiếc áo tay dài đỏ thẫm, váy gấm xanh, tóc búi Như Ý kế, cài trâm phượng, tuy rằng vẻ ngoài không xuất sắc nhưng diện mạo đoan chính, hai mắt sáng ngời, trong ánh mắt còn không giấu được khí khái anh hùng.
Vị phu nhân này tên là Phó Giáng, là vợ kế của Định Quốc Công Cố Vô Kỵ, cũng là nữ chủ nhân hiện tại của phủ Định Quốc Công.
Mà Liễu thị ngồi ở đối diện bà thì mày lá liễu, mặt trái xoan, nhìn vô cùng khôn khéo, trang sức mặc bọc khắp người như giáp, châu ngọc đắp lên nhiều vô cùng, trên cổ tay trắng muốt còn có hai chiếc vòng tay bằng vàng nguyên chất, nhìn còn cao quý hơn Phó Giáng vài phần.
Không khí trong phòng an tĩnh đến đáng sợ.
Nha hoàn, bà tử đều cúi đầu, nàng ta không quen ngồi im, mới gặp mặt liền cầm quai trà đặt ở một bên, chán chết nói: “Cũng đi gần hai canh giờ rồi, sao Tiểu Ngũ còn chưa trở về nữa? Chẳng lẽ ——”
Tròng mắt bà ta hơi đảo, dừng lên người Phó Giáng, khẽ cười: “Lại không chịu tới à?”
Phó Giáng đang uống trà, nghe được lời này thì động tác trên tay hơi dừng lại, cả buổi sau mới lạnh nhạt nói: “Dung Nhi tự mình đi đón, sao Tiểu Ngũ lại không trở lại chứ? Hôm nay bão tuyết lớn, đi chậm là chuyện đương nhiên.”
“Nói không chừng là vậy.”
Liễu thị híp mắt cười: “Không phải Tiểu Ngũ nhà chúng ta chưa trải qua những chuyện như vậy sao? Có điều......” Nàng ta dừng lại một chút rồi hỏi: “Lúc này nó nói muốn ở bao lâu? Mọi năm đều chỉ ở lại trong năm ngày Tết, bây giờ vẫn chưa đến Tết nữa.”
Phó Giáng vừa nghe thấy lời này liền nhíu mày.
Trà trong tay cũng không uống nổi nữa, đặt một bên, nhìn Liễu thị, nhíu mày nói: “Lời này của tam đệ muội là có ý gì? Nơi này là nhà của Tiểu Ngũ, nó muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu.”
Liễu thị thấy bà như vậy, nhịn không được mà nhẹ nhàng chậc một tiếng ở trong lòng.
Cũng không phải ruột thịt, bà cũng không tin Phó Giáng thật sự vui khi Cố Vô Ưu trở về, hài tử trong quá khứ trở về sao có thể khiến người trong nhà vui vẻ chứ? Đứa bé kia, giống như con người trong dĩ vãng vậy, ai tiếp xúc đều gặp phải tai ương.
Đương nhiên.
Tai ương nhất chính là Phó Giáng và con trai của nàng.
Nghĩ đến những lời nói khắc nghiệt mà tiểu cô nương diện mạo sáng sủa xinh đẹp nói ra, nếu bà ta là Phó Giáng thì sợ rằng đã hận Cố Vô Ưu không còn chút xương máu nào.
Có điều lại không có cách nào cả.
Ai bảo Cố Vô Ưu tốt số chứ? Phía sau không chỉ có Vương gia làm chỗ dựa mà còn một người dì làm Hoàng Hậu, lúc còn đang quấn tã đã được phong làm quận chúa, ngay cả Định Quốc Công của bọn họ cũng yêu thương hết lòng.
Không thuận mắt cũng vô dụng, chỉ có thể chịu đựng.
Bà ta cười tủm tỉm, vân vê vòng tay vàng trên tay, còn muốn đâm chọt Phó Giáng vài câu, Cố lão phu nhân đang ngồi trên giường La Hán đột nhiên mở miệng: “Bây giờ Tiểu Ngũ sẽ không đi nữa.”
Lời này vừa phát ra, nụ cười trên mặt Liễu thị cứng lại, nàng quay đầu nhìn lão phụ nhân đang nhắm mắt, tay cầm chuỗi tràng hạt, mặc đồ màu tử đàn, kinh ngạc nói: “Cái gì?!”
Lại nghĩ đến lá thư được đưa tới vào mười ngày trước, bà ta không dám tin mà tiếp tục hỏi: “Chẳng lẽ chuyện đó là sự thật? Tiểu Ngũ thật sự từ hôn với Triệu gia rồi sao?!”
Không ai trả lời bà ta.
Cố lão phu nhân vẫn nhắm mắt như cũ, lần tràng hạt, trên gương mặt sóng yên biển lặng như thể vĩnh viễn đều là dáng vẻ trầm lặng này.
Phó Giáng càng không muốn nói chuyện.
Tuy bà là mẹ kế của Cố Vô Ưu nhưng chuyện của Cố Vô Ưu, bà không xen vào được.
Dường như Liễu thị còn đắm chìm trong sự kinh ngạc của mình, lẩm bẩm nói: “Nó suy nghĩ cái gì vậy? Đang êm đẹp thế kia lại muốn từ hôn? Công tử Triệu gia là nhân vật thế nào, thế mà nó cũng bỏ được sao? Ta thấy bây giờ nó càng lớn càng kỳ cục......”
Bà còn chưa nói xong.
Cố lão phu nhân liền mở mắt, bây giờ bà cũng 50 tuổi nhưng hai mắt vẫn còn sáng, gương mặt khi không cười lại có vẻ vô cùng trang nghiêm, bà cứ mở to mắt nhìn Liễu thị như vậy, không nói một câu nào nhưng vẫn có thể khiến Liễu thị câm miệng.
Chờ đến khi Liễu thị hạ giọng thì trong phòng lại an tĩnh một hồi lâu.
Cố lão phu nhân tiếp tục lần chuỗi tràng hạt trong tay, lạnh nhạt nói: “Việc này đã là kết cục đã định, sau này không cần nhắc đến nữa, là chủ nhân trong nhà, ngươi phải chú ý một chút, nếu trong phủ có ai nói chuyện hôn sự của Tiểu Ngũ nữa thì răn dạy bằng gia pháp.”
Phó Giáng vội lên tiếng: “Vâng.”
“Tiểu Ngũ là đích nữ chân chính của Cố gia chúng ta, nơi này là nhà của nó, sau này không có chuyện gì để nói thì cũng không được nhắc đến chuyện này.” Tuy rằng không chỉ đích danh nhưng hiển nhiên là nói cho Liễu thị nghe.
Liễu thị vừa mới bị Cố lão phu nhân nhìn chằm chằm một hồi, chỉ cảm thấy lạnh tóc gáy, sắc mặt trắng bệch, làm sao dám nói gì nữa chứ? Cúi đầu, nhẹ nhàng lên tiếng như một chú chim sẻ.
*
Lúc này trên đường lớn.
Cố Vô Ưu ngồi lâu như vậy nên cũng không yên, nàng khoác áo choàng, dựa lên xe ngựa, trong tay cầm một cái túi thơm nhỏ chứa đầy hoa mai, nhẹ nhàng gọi bên ngoài một tiếng: “Tam ca.”
Không lâu sau đã truyền đến một trận vó ngựa, sau đó là một giọng nam dễ nghe truyền vào xe ngựa: “Sao vậy?”
Cố Vô Ưu nhàm chán nói: “Còn bao lâu nữa chúng ta mới đến vậy?”
“Sắp rồi, đi qua khúc cua này là tới.” Cố Dung cười nói ở ngoài: “Không khí ngoài đây khá đoàn viên, nếu muội không ngồi nổi nữa thì vén rèm nhìn bên ngoài xem, lâu rồi không trở về nên chắc muội đã quên nơi này trông thế nào rồi.”
Cố Vô Ưu chấn động trong lòng.
Ký ức lúc nhỏ của nàng đã sớm biến mất hết rồi nhưng lại chưa từng quên chút ký ức nào về Lý Khâm Viễn cả, kinh thành lúc này có giống kinh thành của những năm về sau không nhỉ? Nàng vươn ba ngón tay, lặng lẽ kéo một góc màn xe nhìn ra bên ngoài.
Tuyết mới ngừng, vẫn không có chút bóng người nào trên đường phố, ngay cả những cửa hàng cũng đóng cửa, nhưng nàng vẫn vô cùng hứng thú nhìn bên ngoài, đúng là rất khác so với trí nhớ, có quen thuộc, cũng có xa lạ.
Nàng nhớ rõ kế bên cửa hàng kéo Tôn Ký là một tiệm tào phớ, bây giờ lại là một hiệu sách.
Phỏng chừng mấy năm nữa mới mở.
Hương vị của cửa hàng tào phớ kia rất tốt, lần đầu Lý Khâm Viễn dắt nàng lại đây nàng còn rất ghét bỏ, luôn cảm thấy một cửa hàng như vậy có thể làm được món ngon gì chứ? Cuối cùng vẫn bị dụ dỗ mới cố gắng ăn một miếng.
Sau đó, nàng đã phải mở to hai mắt.
Sau đó, mỗi lần đến nàng đều lôi kéo Lý Khâm Viễn lại đây, ăn hơn hai chén lớn, không biết bị người kia cười nhạo là “con mèo ham ăn” bao nhiêu lần nữa.
Nghĩ vậy.
Trên mặt Cố Vô Ưu không nén được nụ cười.
Cố Dung ở cạnh xe ngựa, thấy nàng như vậy thì cũng hơi lạ, tiểu đường muội này của hắn lúc trước mỗi lần trở về đều nghiêm mặt, dù thế nào cũng không muốn cười, giống như chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ vậy, mỗi năm đều về nhà một chuyến, xong xuôi liền vội vã chạy về Lang Gia.
Hôm nay lại luôn tươi cười, nhìn có vẻ tâm trạng khá tốt.
Tay hắn kéo dây cương, cúi đầu, cười nói với nàng: “Bây giờ Tiểu Ngũ không giống trước kia nữa.”
Trên mặt Cố Vô Ưu không thay đổi chút nào, nghe lời này cũng chỉ thu hồi ánh mắt, ngửa đầu cười với Cố Dung: “Thế tam ca cảm thấy tốt hay là không tốt vậy?”
Cố Dung ngẩn ra, một lúc lâu sau gương mặt dịu dàng mới nở nụ cười, hắn giơ tay vỗ nhẹ lên mũ choàng của Cố Vô Ưu, giống như đang vuốt ve đầu của nàng: “Trước kia cũng rất tốt, có điều thế này tốt hơn.”
Có lẽ hắn là người duy nhất trong Cố gia gần gũi được với Cố Vô Ưu.
Tuy rằng ai cũng nói tính tình của Tiểu Ngũ ương ngạnh nhưng Cố Dung luôn nhớ rõ hình ảnh khi nàng còn bé ngồi ở trên giường cao, bởi vì mũi chân với không tới sàn nhà nên xuống giường không được, đỏ mắt khóc không thôi.
Thế nào tiểu nha đầu lại kiêu ngạo, thấy hắn đi vào thì cố tính nghiêm mặt lại, ngụy trang thành một con nhím che giấu hết vẻ mềm mại của mình, dùng những cái gai cứng rắn chĩa vào người ngoài, nhưng lúc ấy nàng vẫn còn nhỏ, cố nén thế nào cũng không chịu nổi mà bật khóc.
Sau đó ——
Hắn nhớ rõ nàng đỏ mặt, ngay lập tức tiếng khóc vang khắp nhà vì mất mặt.
Cố Dung càng nghĩ, nụ cười trên mặt càng thêm nồng đậm, đôi mắt dịu dàng của hắn nhìn Cố Vô Ưu, bên trong con ngươi toàn là vẻ trìu mến quan tâm của một người huynh trưởng. Có lẽ cũng do một phần kí ức thời niên thiếu nên cho dù lời đồn đãi về tiểu đường muội tệ bao nhiêu thì hắn vẫn không khỏi muốn đối xử với nàng ngày càng tốt.
Xe ngựa đã đi qua khúc cua.
Hắn nhìn thoáng qua túi thơm bị Cố Vô Ưu nắm trong tay, nghĩ đến dáng vẻ tiểu nha đầu sắp xếp hoa mai trong xe ngựa lúc nãy, đột nhiên cười nói: “Hái nhiều hoa mai như vậy, có phải làm túi thơm không?”
Cố Vô Ưu cười gật gật đầu.
Cố Dung liền trêu nàng: “Cho ta à?”
Cố Vô Ưu nhấp môi, vẻ mặt có vẻ rất do dự nhưng cuối cùng vẫn nhìn Cố Dung rồi nói: “Cái này không phải, chờ sau này ta sẽ làm cho tam ca.”
Đương nhiên Cố Dung không thiếu một cái túi thơm như vậy, chỉ do thấy bộ dạng này của nàng nên muốn trêu chọc nàng thôi: “Không cho ta vậy muội muốn cho ai?” Tuy bình thường hắn mặc kệ chuyện trong nhà nhưng cũng biết tiểu đường muội nhà hắn đã từ hôn với Triệu gia.
Chẳng lẽ từ hôn là giả?
Túi thơm này vẫn làm cho Triệu Thừa Hữu? Nếu thật sự như vậy thì cũng có lý.
Có thể những người khác trong nhà không biết nhưng năm trước lúc hắn đến Lang Gia thăm Cố Vô Ưu, đã nhìn thấy đường muội của mình ở bên Triệu Thừa Hữu...... Theo mức độ yêu thích của Tiểu Ngũ đối với Triệu Thừa Hữu thì có lẽ từ hôn chỉ là kế sách tạm thời của nàng thôi nhỉ?
Cố Vô Ưu không biết Cố Dung suy nghĩ cái gì.
Nàng cầm lấy túi thơm, há mồm muốn nói “Tặng đại tướng quân” nhưng không nói đến việc bây giờ Lý Khâm Viễn còn là một thiếu niên, mà còn về mối quan hệ hiện tại giữa nàng và hắn...... Nàng đỏ mặt, đành phải làm nũng, muốn che giấu cho qua chuyện: “Tam ca!”
Cố Dung quay trở lại từ suy tư, thấy nụ cười ngại ngùng e lệ của nàng, càng nghĩ càng thấy đúng là thế thật, hắn muốn hỏi thêm vài câu nhưng dù sao cũng là chuyện của nữ nhi nhà người ta, hắn cũng không hỏi lại làm gì nên phải chịu thua, bất đắc dĩ nói: “Được được được, ta không hỏi nữa.”
Huynh muội hai người tiếp tục trò chuyện.
Lúc sắp đến phủ Quốc công, Cố Vô Ưu đột nhiên nhỏ giọng gọi: “Tam ca.”
“Sao vậy?”
“Ca có biết......” Cố Vô Ưu hơi thẹn thùng: “Lý Khâm Viễn không?”