Ăn lẩu xong thì đã qua giờ Tuất (19:00 - 20:59).
Mặc dù Cố gia không quá nghiêm khắc nhưng cũng không để con gái ra ngoài quá trễ mới về nhà, cho nên đợi ăn lẩu xong, uống vài ly rượu, Cố Du mới chếnh choáng mới nhớ đến thời gian, kéo Cố Vô Ưu đi về.
"Cẩn thận!" Cố Vô Ưu cẩn thận đỡ Cố Du, sợ nàng ngã.
"Ta, ta không sao." Cố Du khoát tay. Thật ra nàng cũng không uống nhiều, chỉ là trong phòng quá nóng, oi bức làm cho nàng hơi đau đầu. Nàng đưa tay phẩy phẩy hơi nóng trước mặt, mặt nàng cũng đỏ hây hây: "Chúng ta về thôi."
Mắt thấy Phó Hiển say không biết trời trăng gì cả, thì nàng cười nhạo: "Tửu lượng còn không bằng ta nữa." Vừa nói xong, tự nàng còn đập một bình rượu.
Cố Vô Ưu vẫn hơi lo cho Cố Du, đồng ý rồi quay nhìn Lý Khâm Viễn. Cả căn phòng ngập tràn hơi nóng mịt mờ, chàng trai của nàng không khác gì so với trước kia, trong tay còn cầm ly rượu, khuôn mặt tuấn tú, nhưng vẫn có thể nhận ra khoảnh khắc nàng quay đầu nhìn, hắn đột nhiên siết chặt cơ thể.
Trong lòng Cố Vô Ưu mềm nhũn, giọng nói cũng dịu dàng hơn nhiều: "Vậy bọn ta đi đây."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play