Bởi vì lúc bắt đầu đi đã nói với người trong nhà, sợ họ đợi lâu nên Cố Vô Ưu kêu một ít nha hoàn, bà tử và vài hộ vệ hộ tống xe ngựa còn lại về phủ Quốc Công trước, thông báo một tiếng với người trong nhà, sau khi bão tuyết ngừng hẳn thì nàng sẽ trở về nhà.
Còn những người khác thì vào chùa nghỉ tạm với nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có lẽ hôm nay gió tuyết quá lớn nên ngôi chùa bình thường tràn ngập hương khói lại không có chút bóng dáng gì của khách thắp hương, chỉ có vài tăng nhân mặc áo mưa rơm và mũ rộng vành quét tuyết trước cửa, khi thấy đoàn người của bọn họ như vậy thì cũng sửng sốt một chút.
Bạch Lộ cầm ô, dẫn đầu đi lên, giải thích ý đồ đến đây.
Một người tăng nhân trong đó liền buông cây chổi trong tay xuống, đi đến trước mặt Cố Vô Ưu, chắp tay trước ngực làm lễ: “Thí chủ, mời đến đây với tiểu tăng.”
Cố Vô Ưu gật gật đầu, lúc đi vào, nàng còn ngửa đầu nhìn thoáng qua ba chữ “Chùa Kim Đài” được vẽ bằng sơn vàng trên biển hiệu, không biết nghĩ đến gì mà khóe miệng lộ ra một vòng cung nhợt nhạt.
Bạch Lộ thấy lạ, lúc đỡ nàng đi vào, hỏi: “Trước kia tiểu thư chưa từng tới đây, vì sao lại nhìn có vẻ......” Nàng nhớ lại ánh mắt và nụ cười của Cố Vô Ưu lúc nãy, giọng điệu quái dị cất lên hai tiếng: “Hoài niệm?”
“Chắc là ——”
Cố Vô Ưu cười cười: “Xuất hiện ở trong mộng.”
Hồng Sương phụt cười một tiếng, nàng cong mắt, cười nói: “Bây giờ tiểu thư càng ngày càng thích đùa.”
Tuy Bạch Lộ không nhiều lời nhưng trong mắt cũng mang theo ý cười, nàng cũng cảm thấy lúc này tiểu thư không giống như trước, rộng rãi lên, cũng tỉnh táo lên không ít...... Thay đổi như vậy, tuy rằng khiến nàng có chút kinh ngạc nhưng vẫn mang lại sự thoải mái hơn.
Lúc trước tiểu thư đã giới hạn phạm vi hoạt động của mình, chỉ biết quẩn quanh vị Triệu công tử kia, ầm ĩ đến nỗi danh tiếng càng ngày càng xấu.
Bây giờ tiểu thư buông tay đã là chuyện không thể nào tốt hơn, nhìn thoáng qua tiểu thư, thấy hai mắt nàng sáng ngời chứ không phải dáng vẻ phẫn uất của ngày xưa nữa, do đó trái tim bị treo lên cao của nàng cũng dần hạ xuống.
......
Tăng nhân dẫn nhóm người Cố Vô Ưu tới thiện phòng, mang trà nóng, điểm tâm lên rồi lui xuống.
Hồng Sương đi đến hong khô áo lông chồn bị tuyết làm ướt cho Cố Vô Ưu, Bạch Lộ thì dọn dẹp giường đệm giúp nàng, cho nghỉ ngơi. Cố Vô Ưu yếu ớt từ xưa đến nay nên khi ra ngoài cũng chưa bao giờ khiến mình chịu thiệt, cho nên mỗi lần nàng ra ngoài đều mang không ít đồ.
Ngoại trừ đệm chăn, đôi khi đồ uống trà, rửa tay cũng phải là của mình.
Với lần này.
Cố Vô Ưu cũng không có ý kiến gì.
Nàng đã không lo cơm áo từ nhỏ, đời trước sống hơn 30 năm cũng chỉ sống những ngày không như ý một thời gian sau khi hòa ly với Triệu Thừa Hữu. Sau đó lại gả cho Lý Khâm Viễn, tuy đại tướng quân của nàng quản lý nàng khắp chốn nhưng chưa bao giờ nghiêm khắc với nàng.
Cùng lắm là khi nhìn thấy nàng bày nhiều đồ ra mới bất đắc dĩ nói một câu: “Sao mà lại yếu ớt như vậy chứ?”
Sau đó cũng tiếp tục dung túng nàng.
Nghĩ đến Lý Khâm Viễn, Cố Vô Ưu đang thả lỏng ở trên giường lại lộ ra một nụ cười, nàng thật là chờ mong, không biết bây giờ đại tướng quân có dáng vẻ thế nào nhỉ? Nàng hơi nghiêng đầu, nhìn vùng tuyết trắng ngoài song cửa sổ bằng gỗ, không khỏi suy nghĩ miên man.
Tính tình của đại tướng quân tính tình, chắc lúc còn trẻ vẫn là một người nghiêm túc chững chạc nhỉ.
Bão tuyết ngoài cửa sổ vẫn còn rất to.
Nhưng Cố Vô Ưu lại không thấy lạnh một chút nào cả, đôi mắt hạnh của nàng cong thành trăng non, cũng không giấu được ánh sáng rạng rỡ bên trong. Thậm chí nàng đã có thể tưởng tượng ra vẻ ngoài bây giờ của Lý Khâm Viễn, mặc thanh y ngồi ở trong thư phòng, xem những quyển sách mà nàng cảm thấy khó hiểu.
Nếu gặp chỗ nào đó khó hiểu, hắn sẽ nhíu mày lại, tiếp tục suy tư, nếu nghĩ ra rồi thì sẽ giãn mày ra...... Nàng nghĩ như vậy, giống như nhìn thấy Lý Khâm Viễn khi còn trẻ xuất hiện trước mặt mình vậy.
Khóe miệng nàng dần dần cong lên.
Đại tướng quân của nàng chắc chắn rất chững chạc hiểu chuyện, là một chính nhân quân tử dịu dàng chính trực, bởi vậy mới có nhiều người kính nể hắn như vậy!
Cố Vô Ưu càng nghĩ càng muốn nhìn thấy Lý Khâm Viễn nhanh một chút, nàng thích đại tướng quân, muốn gặp hắn sớm một chút, muốn vùi vào trong lòng ngực hắn mà làm nũng, muốn hôn hắn, ôm hắn một cái, nhìn thấy ánh mắt bất đắc dĩ nhưng tràn đầy sủng nịch của hắn.
“Tiểu thư?” Bạch Lộ gọi nàng mấy tiếng mới được Cố Vô Ưu trả lời, nàng ấy hơi bất đắc dĩ lấy khăn ấm lau tay cho nàng: “Người suy nghĩ cái gì vậy, nô tỳ gọi người mấy tiếng lận đấy.”
“Không có gì.”
Cố Vô Ưu lắc đầu, không nhiều lời nhưng bộ dáng vẫn rất vui vẻ.
Bạch Lộ cũng không hỏi lại, sau khi cởi trâm ngọc, thay một bộ y phục đi ngủ cho nàng xong cũng dỗ dành nàng đi ngủ. Chắc do lặn lội đường xa nửa tháng nên giấc ngủ này của Cố Vô Ưu rất thoải mái, chờ đến lúc nàng tỉnh lại thì gió tuyết bên ngoài cũng dừng hẳn.
Nàng kêu người tiến vào hầu hạ.
Bạch Lộ vừa mặc quần áo giúp vừa nói với nàng: “Trong nhà đưa tin tới, lão phu nhân sợ người cô đơn nên đặc biệt cho tam thiếu gia đến đây đón người, nhắm chừng nửa canh giờ nữa là tới đây.”
Cố Vô Ưu gật gật đầu, nàng nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, trắng xoá không thấy gì cả nhưng đã không còn nghe thấy tiếng gió, liền hỏi: “Tuyết ngừng rồi sao?”
“Vâng, ngừng lúc người mới ngủ chưa được hai khắc.” Bạch Lộ cười nói.
“Ta ra ngoài nhìn xem.” Đã vài năm Cố Vô Ưu không đến đây, vườn mai của nơi này dường như là đẹp nhất, nàng rất muốn đi xem, nếu có thể thì nàng còn muốn hái vài bông hoa, làm một cái túi thơm, sau này sẽ tặng cho đại tướng quân.
Kỹ năng nữ công bây giờ của nàng đã tỉ mỉ hơn trước rất nhiều, tuyệt đối sẽ không làm ra món đồ xiêu xiêu vẹo vẹo để hắn chê cười nữa.
“Nô tỳ đi với tiểu thư!” Hồng Sương xung phong nhận việc.
Bạch Lộ cũng không ngăn các nàng, chỉ là lúc mặc áo lông chồn cho Cố Vô Ưu thì dịu dàng dặn dò: “Tuy tuyết đã ngừng nhưng hôm nay còn lạnh, người đừng như trước kia mà leo cây rung tuyết nữa.”
Nói xong, lại không an lòng dặn dò Hồng Sương nhưng bà cụ: “Ngươi phải chăm sóc tiểu thư cho tốt, đừng dụ dỗ tiểu thư ầm ĩ làm loạn cùng ngươi đấy.”
Hồng Sương cười hì hì: “Bạch Lộ, ngươi dong dài quá, để xem sau này có ai chịu cưới ngươi.” Nói xong liền kéo Cố Vô Ưu mặc kín mít ra bên ngoài, cũng không để ý đến Bạch Lộ nói ở phía sau: “Chậm một chút, cẩn thận ngã”.
Bầu trời sau cơn tuyết vẫn chỉ toàn sương mù, tất cả những gì hiện lên trong tầm mắt chỉ toàn là một mảnh trắng xoá.
Cây trắng, đất trắng, mái hiên cũng trắng, chỉ có tháp Phật ở xa xa mới lộ ra một chút ánh vàng.
“Tiểu thư, chúng ta đi đâu vậy?” Hồng Sương hỏi nàng.
“Đi ——” Cố Vô Ưu nhìn một nơi, cười nói: “Đi ngắm hoa mai đi.”
“Được rồi!”
*
Lúc này.
Một chỗ khác trong phòng bếp.
Cân phòng đốt lửa ấm áp như mùa xuân, một lão nhân mặc áo cà sa ngồi xếp bằng trên đệm cói, hắn là trụ trì của chùa Kim Đài, pháp hiệu là Liễu Vô, nghe có người đẩy cửa tiến vào cũng không trợn mắt, chờ đến khi ngửi thấy mùi rượu mới tức giận mở mắt ra, mắng: “Nhãi ranh, ngươi lại uống rượu sao?!”
Người tới mặc bạch y, mắt phượng, tóc cột cao đuôi ngựa, đây chính xác là Lý Khâm Viễn khi còn trẻ.
Nghe vậy.
Lý Khâm Viễn dừng chân.
Hắn nhìn lão nhân mang vẻ mặt phẫn nộ, trên gương mặt đào hoa tuấn mỹ vô song xuất hiện một nụ cười: “Lão nhân, ông chưa ngủ sao? Làm ta sợ quấy rầy ông nên mới bước nhẹ.” Hắn nói xong, tùy tiện ngồi bịch một cái lên trên mặt đất, chân phải đặt trên đầu gối chân trái, tay gối ra sau đầu, lâu lâu lại nhẹ nhàng run mũi chân.
Dáng vẻ vô cùng phóng đãng không kiềm chế được.
Liễu Vô thấy hắn như vậy liền tức giận, tiểu tử ương bướng này, nói không nghe, mắng cũng vô dụng, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Trường của ngươi khai giảng đã lâu như vậy rồi mà ngươi đến được mấy lần? Cũng không thèm trở về nhà, cả ngày cắm cọc ở chỗ này của ta, ngươi muốn gia phải không?”
“Không phải xuất gia cũng khá tốt sao?” Lý Khâm Viễn nhắm mắt lại, nhếch khóe môi, không chút bận tâm mà cười nói: “Chờ ngày nào đó ta không lăn lộn nổi nữa thì đến chỗ ông ăn cơm rau.”
“Tiểu Thất ——”
Lý Khâm Viễn vừa nghe cách xưng hô này liền biết lão nhân sắp bắt đầu dạy dỗ nữa, hắn hơi bất đắc dĩ mở mắt ra, nhìn lão nhân đang ở trên giường: “Lão nhân, sao bây giờ ông phiền phức vật?” Hắn nói xong liền chống đất đứng lên, đi ra ngoài: “Ta đi tìm bọn Như Hối chơi đây.”
“Tiểu Thất!”
“Cho dù ngươi hận phụ thân của ngươi nhưng chẳng lẽ ngươi cũng mặc kệ tổ mẫu của mình sao?” Liễu Vô than thở sau lưng hắn.
Lý Khâm Viễn sắp đến cửa, nghe thấy lời này thì bước chân cũng hơi chững lại, tay hắn đặt lên trên cửa, không nói gì suốt một buổi, cuối cùng lại bước ra ngoài.
Liễu Vô nhìn dáng vẻ này của hắn, lắc đầu rồi thở dài.
Sau khi Lý Khâm Viễn mười tuổi thì đều dành hơn phân nửa thời gian ở chùa Kim Đài này, đã vô cùng quen thuộc với ngôi chùa này, sợ là những tăng nhân trong chùa cũng không thể bằng, hắn đi ra ngoài dọc theo hành lang quen thuộc.
Hắn cũng không biết phải đi đâu, cứ bước đi trong vô thức, lang thang trong vô định.
Có lẽ cảm thấy như vậy có chút nhàm chán.
Lý Khâm Viễn chuyển hướng đến phòng bếp cầm một bình rượu gạo cúng tế, sau đó xoay người leo lên đền thờ Phật tương đối cao. Tuyết rơi một ngày, trên ngói lưu ly toàn là tuyết, hắn tiện tay vuốt sạch rồi ngồi xuống gác mái vểnh lên.
Tuy đã hết tuyết nhưng gió vẫn thổi khá lớn.
Nhưng hắn giống như không có chút cảm giác nào, cho dù gió táp vào mặt hắn nhưng hắn cũng chỉ hơi híp mắt, ngửa đầu uống rượu.
“Rượu của lão nhân đúng là vẫn khó uống như cũ vậy.”
Lý Khâm Viễn cười cười nhưng vẫn ngửa đầu tiếp tục uống rượu, chờ đến khi uống hết một bầu rượu, hắn mới nhắm hai mắt lại. Một chân co, một chân duỗi ra trước, cái tay rảnh rỗi gõ nhẹ lên ngói, mãi đến khi ở dưới truyền đến một trận cười, hắn mới mở đôi mắt lim dim say lờ đờ ra.
“Tiểu thư, vì sao chúng ta phải hái nhiều hoa mai như vậy chứ? Đâu phải trong nhà không có đâu.” Hồng Sương nghi hoặc nói.
“Không giống.” Cố Vô Ưu cười lắc đầu, tiếp tục nhón chân hái hoa mai trên đỉnh đầu, sợ tuyết đọng trên cây rơi trúng mình, nàng khoác mũ choàng, chỉ lộ ra cái cằm nhòn nhọn nhưng lúc ngửa đầu hái hoa mai vẫn có thể nhìn thấy một đôi mắt biết cười, sáng ngời như ánh sao.
Nàng sợ lạnh bẩm sinh.
Lúc này vì muốn làm một cái túi thơm cho đại tướng quân của nàng nên mới chịu lạnh hái nụ hoa trên ngọn cây.
“Sao lại không giống nhau chứ? Không phải đều là hoa mai sao?” Hồng Sương vẫn không hiểu, nhẹ giọng nói thầm, nhưng chỗ tốt nhất của nàng chính là không suy nghĩ sâu xa, tiểu thư muốn làm cái gì thì nàng làm theo cái đó, cho nên không đợi Cố Vô Ưu trả lời, nàng cũng bắt đầu hái hoa mai.
Cố Vô Ưu nhìn nàng rồi cười, đương nhiên không giống nhau rồi.
Chùa Kim Đài là nơi đầu tiên nàng gặp đại tướng quân, sau đó bọn họ thành hôn, Lý Khâm Viễn nắm tay nàng về thăm chốn cũ, kêu nàng làm túi thơm cho hắn, từ nhỏ nàng đã không giỏi nữ công, sợ hắn cười nàng nên đỏ mặt từ chối
Nhưng đại tướng quân của nàng, ngày thường là một người uy nghiêm như thế nhưng lúc đó lại như một đứa trẻ, làm nũng với nàng.
Nàng ngửa đầu nhìn hoa mai trên đỉnh đầu, mi mắt cong cong, khóe miệng không khỏi cong lên.
“Tiểu thư, tam thiếu gia tới, chúng ta cần phải đi rồi.”
Cách đó không xa truyền đến tiếng của Bạch Lộ.
Cố Vô Ưu nhìn thoáng qua hoa mai trên khăn tay, nhắm chừng đã đủ nên cười cười đi sang đó.
Tay của Lý Khâm Viễn chống đầu, hơi nghiêng đầu, mắt phượng hẹp dài nhìn bóng dáng Cố Vô Ưu dần xa, hắn nhìn áo choàng diễm lệ của nàng tô điểm trên bức tranh trời đất mờ mịt, nhìn gương mặt tràn ngập ý cười được giấu dưới lớp áo choàng.
Hắn cười cười, dáng vẻ không liên quan đến mình, tiếp tục híp mắt ngủ.
Mãi đến lúc phía dưới truyền đến tiếng của Như Hối, hắn mới mở mắt ra, hơi trượt xuống, cười nói: Sao vậy?”
“Tiểu sư thúc, ngươi lại trộm uống rượu!”Tiểu hòa thượng phía dưới phồng mặt, rất không vui vẻ.
Lý Khâm Viễn cười trượt hẳn xuống trước mặt Như Hối, cong lưng, thuận tay búng trán hắn: “Sai rồi, ta chỉ mượn, rượu của lão nhân khó uống quá, mấy ngày nữa ta dâng Phật Tổ thứ dễ uống hơn.”
Như Hối che trán, thở phì phì: “Cuối cùng cũng không phải đều vào bụng ngươi sao?”
“Ha.”
Lý Khâm Viễn nghĩ nghĩ, hình như là vậy, cũng không nói thêm nữa, hắn ném bầu rượu trong tay cho Như Hối, tay gối lên sau đầu, đi về phía trước, không biết nghĩ đến gì mà nghiêng đầu hỏi Như Hối: “Người vừa nãy là người của nhà nào?”
“Nghe nói là tiểu thư của phủ Định Quốc Công, tiểu thư kia rất có tiền, quyên cho chùa của chúng ta một khoản bạc rất lớn, ngoại hình cũng rất xinh đẹp!” Như Hối đi theo phía sau Lý Khâm Viễn, không ngừng nói.
Cố gia sao?
Lý Khâm Viễn đã gặp Cố Điều, cũng gặp Cố Du rồi nhưng người vừa nãy…… chưa từng thấy bao giờ.
Nghĩ đến đích nữ được nuôi từ nhỏ ở Lang Gia của Cố gia, còn nghe Như Hối nói “Người đẹp lương thiện” ở sau, đúng là người đẹp đấy nhưng lương thiện...... Nghĩ đến những chuyện mà Phó Hiển kể cho hắn nghe, hắn chỉ cười cười, từ chối cho ý kiến.