Lúc Lý Khâm Viễn đến chỗ Từ Phục thì đã qua tiết thứ hai một khắc rồi.
Trong tay Từ Phục cầm một chén trà nhỏ, đang thư giãn dựa trên ghế bành, mắt thấy Lý Khâm Viễn đi từ bên ngoài vào liền cười nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi về chỗ ngủ chứ.”
Vừa nói vừa buông chung trà, lại rót một chén trà nhỏ cho hắn, đợi hắn đi lại gần thì đẩy chén trà nhỏ kia về phía đối diện, nói với hắn: “Ngồi đi, bên An Cát mới đưa trà lại đây, ta uống thấy không tồi.”
Lý Khâm Viễn cũng không khách khí với ông, ngồi xuống, cầm chén trà nhỏ kia, mới vừa uống một ngụm liền nhíu mày: “Đắng như vậy, cũng chỉ có ông mới có thể thích.”
Hắn hơi ghét bỏ đặt chung trà lên bàn, sau đó dựa ra sau, đôi tay nắm thành nắm đấm đặt trên bụng, gót chân rũ xuống đất, dựa lên ghế liền nhấc hai đùi lên, thoáng chốc, Lý Khâm Viễn nâng cằm, nhìn người, chán đến chết mà nói: “Được rồi, ông nói đi.”
Vừa mới dứt lời liền ngáp một cái, vẻ mặt khốn đốn mà bổ sung một câu: “Nói xong thì ta về đi ngủ.”
Nếu ở trước mặt bất cứ một vị tiên sinh nào đó, chỉ sợ sẽ tức giận đến mức cần thước gõ bàn, Từ Phục lại mang gương mặt hiền từ kia, ông cười tủm tỉm nhìn Lý Khâm Viễn, ôn hòa nói: “Mấy ngày nay ở học viện sống đến thế nào? Nếu ngươi cảm thấy lạnh thì lát nữa lấy chút than bạc từ chỗ ta về?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play