“Cái gì?!”

Vương lão phu nhân mở to hai mắt, cả khuôn mặt tràn ngập vẻ không thể tin được, bà cau mày, nhìn kỹ Cố Vô Ưu một hồi lâu, cuối cùng vẫn nắm tay Cố Vô Ưu, thấp giọng thở dài: “Man Man, cháu bị đau lòng quá sao? Ngoại tổ mẫu biết chuyện này khiến cháu không vui, cháu oán hận trong lòng, không có gì đáng trách cả.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Cho dù cháu muốn thế nào thì ngoại tổ mẫu đều sẽ làm theo ý muốn của ngươi.”

Bà không phải những cụ già tới tuổi đó liền trở nên ngu dốt không hiểu gì, sao bà lại không nhìn thấu tâm tư và những trò đó của Vương Chiêu chứ? Có điều cố kỵ thể diện của một cô nương và thanh danh của Vương gia nên bà mới không vạch trần.

“Nếu cháu không muốn nhìn thấy nó nữa thì ngoại tổ mẫu sẽ kêu người đưa nó đến từ đường, chờ cháu thành hôn với Triệu Thừa Hữu xong mới đưa nó về, được không?”

Vương lão phu nhân thật sự khiến Cố Vô Ưu đau đến tận xương tủy, lời này của bà, hoàn toàn không màng con trai, con dâu của mình có đau lòng hay không, cũng không màng sau này cháu gái của mình có hận mình hay không. Chỉ một mực muốn nàng vui vẻ, nói xong những lời này, nàng ôm Cố Vô Ưu vào trong ngực mình, vỗ về đầu nàng như khi còn nhỏ, nhẹ giọng nói: “Man Man, hôn nhân không phải trò đùa, cháu không thể tức giận nhất thời mà nói như vậy.”

Cố Vô Ưu biết lời này của mình sẽ bị ngăn cản.

Vào lúc này kiếp trước nàng thật sự quá yêu Triệu Thừa Hữu, toàn bộ người trong Lang Gia đều biết biểu tiểu thư đến từ kinh thành của Vương gia yêu công tử Triệu gia đến điên cuồng, nàng hao hết tâm tư đánh lui từng người nàng cho là tình địch tiềm tàng, không màng thể diện mà chiếm Triệu Thừa Hữu thành của riêng.

Cho dù Triệu Thừa Hữu tham dự yến hội gì thì nàng cũng tham gia.

Phàm là cô nương nhà ai đứng hơi gần Triệu Thừa Hữu thì nàng cũng trở mặt.

Bởi vì Triệu Thừa Hữu, nàng biến mình thành một nữ nhân cố chấp, nàng cho rằng như vậy thì Triệu Thừa Hữu sẽ chỉ là của một mình nàng.

Nhưng sự thật chứng minh ——

Nếu trong lòng nam nhân không có ngươi, cho dù ngươi yêu đến hèn mọn, yêu đến thấp kém thì cũng sẽ không khiến hắn thay đổi suy nghĩ, ngược lại còn làm hắn càng thêm chán ghét ngươi.

Nàng nghĩ đến việc Triệu Thừa Hữu ác nghiệt với nàng từ trước đến nay, đột nhiên muốn cười.

Những chuyện này, nếu quay trở về tối hôm trước, khi nhớ lại chuyện xảy ra lúc nàng tách khỏi Triệu Thừa Hữu thì chắc chắn sẽ khiến ruột gan nàng đớn đau từng khúc. Sẽ khiến nàng trăm lăn ngàn lộn trằn trọc khó ngủ. Nhưng thời gian thật sự là một điều tốt đẹp, những oán hận và bi thương nàng cho rằng sẽ không quên suốt quãng đời còn lại thì đã theo sự mài dũa của năm tháng, cuối cùng đã sớm bị nàng vứt ra sau đầu.

Bây giờ.

Trái tim này của nàng đã bị một người khác chiếm lấy, hoàn toàn không còn chỗ để suy nghĩ đến những người khác rồi.

Cố Vô Ưu rúc vào ngực Vương lão phu nhân, giống như khi còn nhỏ, hai ngón tay nhẹ nhàng kéo góc áo của bà: “Ngoại tổ mẫu, không phải cháu nóng giận nhất thời mới muốn từ hôn, cháu đang nghiêm túc.” Nàng ngẩng đầu khỏi lồng ngực của bà, khuôn mặt nhỏ gầy ốm vì bị bệnh cũng không hạ thấp dung nhan của nàng, ngược lại còn khiến nàng có thêm sự yếu đuối bình thường không bao giờ thấy, khiến người ta nhìn thôi cũng không khỏi đau lòng.

“Trước kia người cũng không đồng ý gả cháu cho Triệu Thừa Hữu.” Không đợi Vương lão phu nhân mở miệng, Cố Vô Ưu đột nhiên nói một câu như vậy: “Ngoại tổ mẫu, người có thể nói cháu biết vì sao không?”

Vương lão phu nhân sửng sốt.

Nửa ngày, bà mới nhìn Cố Vô Ưu rồi thở dài: “Nhân phẩm của đứa nhỏ Triệu gia kia tốt, tài học cũng tốt, nếu nói về tính tình không thôi thì cũng rất nổi bật. Có điều chuyện gia đình nhà hắn phức tạp, phụ thân của hắn là một tên bạc tình bạc nghĩa, tuy hắn là con vợ cả nhưng mẹ mất sớm, mẹ kế và đệ đệ lại có bản lĩnh.”

“Nếu cháu gả qua đó thì khó tránh khỏi sẽ thiệt hại dưới quyền của họ.”

Cố Vô Ưu nhìn vào đôi mắt của Vương lão phu nhân, nói: “Đây không phải chuyện quan trọng nhất.” Mắt thấy vẻ mặt của Vương lão phu nhân hơi thay đổi, nàng tiếp tục nói, “Tuy người trong Triệu gia phức tạp nhưng chỉ cần một ngày Vương gia và Cố gia chưa sụp đổ, bọn họ cũng sẽ không thể nào ức hiếp cháu được.”

“Ngoại tổ mẫu, cháu nói không sai chứ.”

Vương lão phu nhân không ngờ Cố Vô Ưu lai đột nhiên thông suốt như vậy.

Bà cau mày, cháu ngoại này của bà lần đầu tiên cẩn thận đoan trang như thế, cuối cùng lại giơ cờ đầu hàng trong đôi mắt trong suốt của bà, bà lại vuốt tóc nàng một lần nữa, trả lời câu hỏi của nàng: “Đúng vậy.”

“Chỉ cần Vương gia và Cố gia không sụp đổ thì không ai có thể bắt cháu làm gì cả.”

“Lúc trước ta không đồng ý chuyện ngươi gả cho Triệu Thừa Hữu, đơn giản là vì ——” nàng nói đến đây, hơi dừng lại một chút, hai mắt nhìn thẳng mắt Cố Vô Ưu rồi mới tiếp tục nói: “Đứa nhỏ họ Triệu này khiến cháu càng ngày càng trở nên không giống cháu.”

Tuy rằng Man Man của bà cũng kiêu ngạo từ trước nhưng lại không cứng đầu.

Nhưng từ sau khi yêu đứa trẻ họ Triệu kia, nàng giống như biến thành một người khác vậy, cố chấp đến điên cuồng, nàng hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của người khác, cũng không màng người khác nói cái gì, dường như trong mắt chỉ có một mình Triệu Thừa Hữu, không có bạn bè cũng không màng người thân.

Tình yêu đẹp sẽ khiến người ta trưởng thành.

Chứ không giống bây giờ, càng yêu một người thì càng không giống chính mình.

Cho nên.

Bà không đồng ý.

“Ban đầu ta đã muốn nói với cháu nhưng trong mắt và trong lòng ngươi đều là đứa nhỏ Triệu gia, ta lại nghĩ có lẽ sau này hai đứa thành hôn sẽ tốt hơn một chút nên cũng không ngăn cản nữa.” Vương lão phu nhân nói hết những lời trong lòng ra, chỉ có thể thở dài một tiếng.

Nói xong.

Lại nhìn nàng, tựa hồ còn hơi nghi hoặc, “Man Man, bây giờ cháu...... đã nghĩ thông suốt rồi chứ?”

Cố Vô Ưu gật gật đầu, trong ánh mắt nghi ngờ của Vương lão phu nhân, nắm tay bà, nhẹ giọng nói: “Ngoại tổ mẫu, bây giờ cháu cũng xem như đã đi một chuyến qua quỷ môn quan rồi, trước kia có những chuyện không nghĩ được thì bây giờ cũng đã thông suốt hết.”

“Hôn sự của cháu và Triệu Thừa Hữu, vốn chính là do cháu cầu xin.”

“Cầu xin cái gì?!” Lúc đầu Vương lão phu nhân còn nghe vừa tai, sau đó lại có chút không hài lòng, bĩu môi, cắt đứt lời của nàng: “Chúng ta cũng không cầm đao đặt lên cổ bọn họ. Phụ thân của hắn biết chúng ta có ý nên ngày hôm sau đã mang thiếp canh đến tặng, sợ chúng ta hối hận.”

Đứa trẻ nhà mình vẫn luôn là tốt nhất.

Đặc biệt là những người phân biệt đối xử như Vương lão phu nhân thì sao có thể cho cháu ngoại bảo bối của mình nói như vậy?

Ý cười trong mắt Cố Vô Ưu càng đậm, nàng vẫn luôn thương ngoại tổ mẫu, cho dù nàng làm cái gì, bà đều che chở nàng, nàng như tháo bỏ hết kinh nghiệm sống mấy thập niên ở kiếp trước mà biến thành một đứa trẻ thật sự, ăn vạ trong lồng ngực nàng thương nhớ đã lâu, cười trả lời bà: “Đúng vậy, Triệu Thừa Hữu không thích cháu là thiệt hại của hắn.”

Sau khi dỗ bà vui vẻ, nàng mới tiếp tục nói: “Mặc kệ như thế nào, nếu Triệu Thừa Hữu vô tình với cháu thì bây giờ cháu cũng không còn ôm mộng tưởng với hắn nữa rồi, thay vì cứ tiếp tục như vậy mãi thì chi bằng kết thúc nhân lúc còn sớm.”

“Cháu ——”

Vương lão phu nhân nhìn nàng, tựa hồ còn hơi do dự: “Thật sự nghĩ kỹ rồi sao?”

Bà vẫn cảm thấy Man Man không thể nào buông tay đơn giản như vậy được.

Nhưng vẻ mặt của Cố Vô Ưu thật sự quá thản nhiên, nàng không né không tránh, cứ nhìn Vương lão phu nhân như thế, gật đầu: “Ngoại tổ mẫu, cháu thật sự nghĩ thông suốt rồi.” Nàng dùng nhiều năm như thế mới có thể nghĩ thông suốt việc này.

Bây giờ khi đối diện với Triệu Thừa Hữu.

Nàng đã không oán hận, cũng không còn yêu, chỉ xem hắn như muôn ngàn chúng sinh, một người lạ có quen biết mà thôi.

Nàng cũng không muốn dính líu gì đến hắn.

Không cần thiết.

*

Vương lão phu nhân làm theo ý của Cố Vô Ưu, không lập tức đến Triệu gia lấy thiếp canh về nhưng chuyện này cũng không phải bí mật gì ở Vương gia rồi. Ai cũng không ngờ biểu tiểu thư nhà bọn họ lại muốn từ hôn với vị đại công tử Triệu gia nổi danh nhất Lang Gia kia.

Không thể tưởng tượng được.

Cũng không dám tin tưởng.

Người không tin nhất chính là Vương Chiêu.

Ngày này.

Vào ngày thời tiết đẹp đẽ hiếm thấy trong mùa đông, dù sao Cố Vô Ưu cũng còn trẻ, nghỉ ngơi mấy ngày thì cũng khỏi bệnh, nàng cũng dự định khởi hành hồi kinh. Bên ngoài mấy chiếc xe ngựa toàn là đồ vật Cố Vô Ưu cần dùng, còn có vài món Vương gia chuẩn bị cho Cố gia.

Tuy Vương lão phu nhân không thích Cố gia nhưng những thứ nên làm vì thể diện thì vẫn phải làm.

Sáu chiếc xe ngựa.

Hai bên còn có hơn hai mươi hộ vệ, thêm nha hoàn và bà tử thì chừng hơn 30 người, thể hiện rõ ràng địa vị của Cố Vô Ưu ở Vương gia.

Lần này rời đi lại khác với trước đây.

Cố Vô Ưu đã quyết định từ hôn với Triệu Thừa Hữu nhưng ở Lang Gia, muốn tìm một người có gia thế, nhân phẩm, tài hoa như Triệu Thừa Hữu ở Lang Gia đã là việc bất khả thi, Vương lão phu nhân luyến tiếc trong lòng nhưng cũng chỉ có thể tiễn nàng trở về kinh thành.

Tuy là nói như vậy.

Khi thật sự tới thời khắc biệt ly, bà vẫn nắm tay Cố Vô Ưu, khó chịu nói: “Ngươi đến kinh thành, núi cao sông dài, ngoại tổ mẫu muốn chăm sóc cháu cũng không có cách.”

Trong lòng Cố Vô Ưu cũng không dễ chịu.

Kiếp trước, trước khi ngoại tổ mẫu qua đời, nàng vẫn luôn ở Lang Gia, dù đến kinh thành thì nhiều lắm cũng một năm một lần, mỗi lần đi bảy tám ngày rồi cũng dọn dẹp tay nải trở về, đối với nàng mà nói thì Lang Gia mới là nhà của nàng, ngoại tổ mẫu mới là người nàng thân nhất.

Nhưng hôm nay ——

Tuy trong lòng nàng tràn đầy luyến tiếc nhưng không thể không đi, ngoại trừ việc gặp đại tướng quân của nàng sớm một chút, nàng cũng muốn gặp những người thân ở kinh thành của mình.

Kiếp trước sau khi nàng hòa ly với Triệu Thừa Hữu thì được phụ thân của mình đón về kinh thành.

Đến nay nàng còn nhớ rõ hình ảnh phụ thân của nàng cầm thánh chỉ, ra roi thúc ngựa đuổi tới Lang Gia, lúc nhìn thấy nàng, trên gương mặt nghiêm nghị đột nhiên chảy hai hàng nước mắt, hắn quỳ một gối ở trước mặt nàng, bờ vai rộng rãi hơi hơi run rẩy, vuốt ve mặt nàng, nói với nàng rằng: “Đúng vậy...... phụ thân đến chậm.”

Sau đó ông mang nàng rời khỏi Lang Gia, không màng đến sự ngăn cản của Triệu Thừa Hữu, còn thay nàng đánh Triệu Thừa Hữu một trận.

Thật ra phụ thân của nàng vô cùng tốt.

Chỉ là từ trước, nàng có thành kiến quá sâu nặng với ông, nàng oán ông, hận ông, không chịu gọi ông một tiếng phụ thân.

Có đôi khi, nàng cũng nghĩ đến việc phụ thân của nàng rõ ràng thân tín của thiên tử, trọng thần của Đại Chu, hẳn là sống thuận buồm xuôi gió hơn bất kỳ một ai khác nhưng kiếp trước lại buồn bực không vui mà qua đời khi chưa đến 50 tuổi.

Có phải là do...... nàng hết hay không?

Ông mất đi người mình yêu vào thời kỳ khí phách nhất, con gái quan trọng nhất sinh mệnh lại đối xử với ông như người qua đường. Cái gì ông cũng có nhưng cuối cùng lại không có gì cả, cho nên trước khi chết mới vuốt tóc nàng, đỏ mắt nói với nàng: “Nếu không cưới mẫu thân của con thì tốt rồi, nàng cũng sẽ không chết sớm như vậy.”

“Nhưng ta...... vẫn không nỡ.”

Cố Vô Ưu nghĩ vậy, vành mắt lại đỏ một ít, nếu trời cao cho nàng cơ hội bắt đầu một lần nữa thì nàng không chỉ tìm được đại tướng quân sớm một chút mà nàng còn sẽ chăm sóc những người thân của mình thật tốt. Hít hít mũi, nàng nén vẻ đau thương vào lòng, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, nói với bà: “Dù xa xôi nhưng ta cũng sẽ thường xuyên về thăm người.”

Cùng với đại tướng quân của nàng.

Kiếp trước, lúc nàng thành hôn với Lý Khâm Viễn thì ngoại tổ mẫu đã sớm qua đời.

Đời này, nàng muốn dẫn hắn tới gặp ngoại tổ mẫu sớm một chút, đại tướng quân của nàng tốt như vậy, nếu ngoại tổ mẫu nhìn thấy hắn thì chắc chắn sẽ thích hắn.

Vương lão phu nhân không thể làm gì được nữa, lau nước mắt rồi dặn dò vài câu.

Đương nhiên Cố Vô Ưu cứ vâng dạ liên hồi, sau đó chào tạm biệt cữu cữu, mợ và vài biểu ca xong, tốn thêm một khoảng thời gian nữa mới được đỡ lên xe ngựa.

Lúc xe ngựa sắp khởi hành, đột nhiên bị ai đó kêu lại: “Cố Vô Ưu!”

Là giọng của Vương Chiêu.

Có lẽ dò không ngờ nàng ta lại xuất hiện, Cố Vô Ưu sửng sốt mở màn che mới vừa nhấc lên, nàng nhìn thấy Vương Chiêu được hai nha hoàn đỡ, khập khiễng đi tới chỗ nàng, lúc thấy nàng thì liền đẩy hai nha hoàn kia ra, cắn răng đi tới, đứng ở bên xe ngựa, hỏi nàng: “Ngươi cứ đi như vậy sao?”

Cố Vô Ưu gật đầu: “Ừm.”

“Ngươi!” Vương Chiêu cắn môi, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy còn nghi vấn: “Ngươi thật sự bỏ được sao?”

Lúc này Cố Vô Ưu không trả lời câu hỏi của nàng ta, mà chỉ dựa lên xe ngựa, rũ mắt, nghiêm túc nhìn nàng ta, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Vương Chiêu sau khi tỉnh lại, không phải người luôn chống đỡ thể hiện dáng vẻ ung dung cao quý trong trí nhớ của nàng.

Nàng ta của hiện tại, còn quá mức non nớt.

“Ngươi thích Triệu Thừa Hữu sao?” Cố Vô Ưu hỏi nàng, âm thanh rất bình thản cũng rất nhẹ, chỉ đủ để hai người các nàng nghe thấy mà thôi.

Vương Chiêu thay đổi sắc mặt, nàng ta có chút bối rối, sợ người khác nghe thấy nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Cố Vô Ưu thì nàng ta không khỏi thẳng sống lưng, giống như sợ bị nàng xem thường, nàng ta cắn răng, cứng cổ, nói: “Ta thích hắn đấy thì sao?”

“Nếu không có ngươi thì hắn đã thuộc về ta rồi!”

Nếu không phải tổ mẫu thương Cố Vô Ưu thì Triệu Thừa Hữu đã là của nàng ta, nàng ta mới là người xứng với hắn nhất!

Cố Vô Ưu chỉ là nhìn nàng ta rồi cười cười, hoàn toàn không có dáng vẻ giương nanh múa vuốt trước kia với nàng ta, gió thổi vào mặt nàng, nàng đưa tay vén tóc ra sau tai rồi nhìn Vương Chiêu, vân đạm phong khinh cười nói: “Thế, ta chúc ngươi được như ước nguyện vậy.”

“Gió lớn rồi, ta phải đi, ngươi cũng trở về đi.”

Nói xong.

Nàng cũng không nhìn Vương Chiêu nữa mà thả màn xe.

Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, Vương Chiêu ngơ ngác nhìn Cố Vô Ưu rời đi, cả một buổi mới nhíu mày...... Nữ nhân này, rốt cuộc nàng ta đang diễn trò gì vậy? Nàng không tin nàng ta rời đi dễ dàng như vậy đâu.

Chắc chắn nàng ta còn chuẩn bị gì đó ở sau!

*

Nửa tháng sau.

Tới gần mùa đông giá rét, gió tuyết càng thêm lớn.

Cũng may Vương lão phu nhân biết Cố Vô Ưu sợ lạnh nên chuẩn bị không ít than bạc tốt nhất, dù như vậy nhưng Cố Vô Ưu vẫn lạnh không chịu nổi, hai người Bạch Lộ và Hồng Sương lấy chăn che xe ngựa kín mít, lại mang những cái áo lông chồn tốt nhất và tiền bạc ra hết, chồng hết lên người Cố Vô Ưu.

“Sao mà còn chưa tới nữa?” Hồng Sương vừa xoa xoa tay của Cố Vô Ưu vừa oán giận nói.

“Phỏng chừng còn phải hơn nửa ngày nữa.”

Bạch Lộ cũng nhìn thoáng qua Cố Vô Ưu lạnh không chịu đựng nổi nữa, cắn cắn môi, đề nghị: “Nếu không chúng ta nghỉ ở gần đây một hồi? Gió tuyết lớn như vậy, nếu ngài trở về như vậy thì sợ là bị đông lạnh đấy, chờ gió tuyết nhỏ lại thì chúng ta đi tiếp.”

Toàn bộ thân thể của Cố Vô Ưu đều cuộn lại trong áo lông chồn, lạnh đến mức hàm răng run lên cầm cập.

Nàng lắc đầu, vừa định cự tuyệt thì nghe Hồng Sương nói: “Ta nhớ rõ gần đây có một ngôi chùa, không bằng chúng ta đến đó nghỉ tạm một trận vậy?”

Chùa miếu?

Cố Vô Ưu khựng lại.

Nếu nàng nhớ không lầm, ngôi chùa đó là chùa Kim Đài, cũng là nơi lần đầu tiên nàng gặp Lý Khâm Viễn...... Tuy rằng đó là chuyện vài năm sau nhưng nàng vừa suy nghĩ trong lòng thì cũng không kiên nhẫn mà muốn đi xem.

“Vậy nghỉ tạm một lúc đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play