Cố Vô Ưu nhắm mắt theo đuôi Lý Khâm Viễn.
Chắc do bị nàng hành hạ không biết phải thế nào, thêm cả không muốn để ý nàng nên Lý Khâm Viễn không có chút nào muốn thông cảm cho nàng, đi nhanh như bay, người cao chân dài, một bước đã bằng hai bước của Cố Vô Ưu...... Cố Vô Ưu đi chưa bao lâu đã thở hồng hộc.
Lúc trước khi ở Lang Gia nàng từng ngã vào hồ, tuy rằng bây giờ cũng gần như khỏi hẳn rồi nhưng thân thể vẫn hơi yếu ớt.
Hơn nữa đã quen sống trong nhung lụa nhiều năm, đi ra ngoài không phải ngồi xe ngựa thì cũng ngồi cỗ kiệu, có bao giờ đuổi theo một người trên đường cái như bây giờ đâu chứ? Cố Vô Ưu khom lưng, tay chống ở đầu gối, mắt thấy Lý Khâm Viễn vẫn bước đi không quay đầu lại, há mồm muốn gọi hắn đợi nàng.
Nhưng nghĩ đến thái độ và tính cách của Lý Khâm Viễn thì nàng chỉ có thể mím môi, lời nói sắp đến bên miệng lại không phát ra được.
Vào đông trời trở gió lạnh, nhất là những con hẻm cũ như vậy, lúc gió bắc thổi lên người thì cũng đủ lột da, cho dù Cố Vô Ưu khoác mũ, bọc áo choàng cũng không có tác dụng gì lắm.
Nàng đã cảm thấy lạnh, lại cảm thấy tủi thân.
Tuy rằng hôm qua nói như đinh đóng cột với nhị tỷ nhưng thật sự bị đại tướng quân đối xử như vậy, Cố Vô Ưu vẫn cảm thấy có chút tủi thân, nhất là khi nhớ lại trước kia đại tướng quân đối xử tốt với nàng như thế, bây giờ khác xa nhau càng khiến nàng thêm khó chịu.
Vành mắt hồng hồng.
Không biết bị gió thổi hay là cảm thấy quá tủi thân, Cố Vô Ưu khó chịu đến sắp khóc, nàng hít hít mũi, mắt thấy Lý Khâm Viễn quẹo vào khúc cua, chỉ thấy được một góc áo màu trắng, nàng vội vàng đứng thẳng người, lấy mu bàn tay lau lau hốc mắt ướt nhèm, nhấc váy chạy theo chầm chậm.
Cũng không phải chỉ là bị ngó lơ một chút thôi sao? Cũng… cũng không có gì ghê gớm lắm!
Vẫn tốt hơn là không tìm thấy đại tướng quân.
Cố Vô Ưu nghĩ như vậy, cảm xúc buồn bực khó chịu trong lòng cũng tốt hơn rất nhiều, trước kia nàng rất nóng tính nhưng cũng đến nhanh đi nhanh, sau khi gả cho Lý Khâm Viễn thì đã học được cách điều khiển cảm xúc của mình thế nào.
Hiện tại tuy rằng nàng còn đỏ mắt nhưng trên gò má hồng hồng bị gió thổi lạnh lại treo lên một nụ cười lần nữa.
Đuổi theo hướng Lý Khâm Viễn rời đi.
Vẫn là một con hẻm cũ nhưng ngõ nhỏ này náo nhiệt hơn con ngõ vừa rồi, chắc do đây là nơi cư trú nên nhà nhà đều mở cửa, có thể nghe thấy không ít âm thanh, người già, trẻ con, cùng với lời trò chuyện của các đôi vợ chồng.
Hai bên con hẻm cũng bày không ít sạp, bán một chút điểm tâm, hồ lô ngào đường, rộn ràng vội vã, còn thấy sức sống hơn con phố Đông bên ngoài.
“Lão Trương, lấy một chén hoành thánh.”
“Được rồi, hôm nay mang đi hay là ăn ở đây?”
“Mang đi đi, giờ bận đến thành Đông bắt đầu làm việc rồi, sợ không kịp mất, đợi khi nào về thì tính tiền sau nhé.”
“Được.”
Phần lớn người đến mua điểm tâm toàn là người sống ở đây, quen cửa quen nẻo, mua bán còn có thể nói chuyện phiếm vài câu, trước kia Cố Vô Ưu chưa bao giờ tới một nơi như vậy, trong thoáng chốc lại bị cảnh tượng trước mắt thu hút.
Nàng mở lớn đôi mắt hạnh to tròn, nhìn xung quanh khắp nơi, cảm thấy nơi này vừa mới lạ vừa náo nhiệt, nhưng mà...... không tìm thấy đại tướng quân khiến nàng có chút sốt ruột.
Nàng nhìn quanh bốn phía, mọi người cũng đang đánh giá nàng.
Đột nhiên nhìn thấy một tiểu cô nương mặc quần là áo lụa, đầu cài trâm ngọc ở nơi như vậy, đây rõ ràng là chuyện hiếm thấy, mọi người nhìn, cũng không biết chắc tiểu cô nương có vẻ rất có tiền này bị lạc đường hay thế nào?
Lão Trương bán hoành thánh là người nhiệt tình, đang chờ hoành thánh chín, nhìn thấy Cố Vô Ưu nhìn khắp nơi xung quanh thì cười hỏi: “Tiểu cô nương, ngươi lạc đường sao?”
“Ta… ta không có.”
Cố Vô Ưu lắc đầu, nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Vừa rồi ngài có thấy một cái thiếu niên bạch y vào đây không? Hắn có vẻ ——” nàng đưa tay miêu tả chiều cao: “Cao thế này nè, vẻ ngoài cũng rất đẹp.”
“A? Ngươi nói tiểu Lý công tử sao?”
Người trả lời nàng là người đang chờ hoành thánh, hắn nhìn Cố Vô Ưu cười nói: “Thì ra ngươi là bạn của tiểu Lý công tử, không trách lại tìm thấy chúng ta.” Hắn nói xong, chỉ vào một nơi: “Đấy, tiểu Lý công tử ở bên trong đấy.”
Lão Trương cũng nói theo: “Vẫn chưa ăn sáng đúng không? Vừa lúc vẫn chưa mang hoành thánh ra cho tiểu Lý công tử, ngươi vào ngồi đi, ta làm cho các ngươi rồi mang vào luôn.”
Biết được hành tung của Lý Khâm Viễn rồi thì Cố Vô Ưu cũng mặt mày hớn hở, vẻ ngoài của nàng đẹp, bây giờ lại mặc một cây hồng, mặt cũng hồng hồng, vừa nhìn thôi đã khiến người ta thích rồi.
Nàng nhấc váy đi vào trong, nghĩ đến gì đó, quay đầu lại nói tiếng “Cảm ơn” với cả hai người, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của bọn họ, nhấc tấm rèm màu lam lên, đưa đầu vào trong dò xét.
*
Lý Khâm Viễn ngồi ở vị trí kế cửa sổ.
Căn phòng cũng không lớn, rải rác bốn năm cái bàn, có vài bàn còn chưa dọn kịp, chắc do bây giờ còn sớm, ánh sáng trong hẻm cũng không tốt nên căn phòng không lớn không nhỏ này còn có vẻ hơi tối tăm.
Nhưng mặc dù là như vậy, Cố Vô Ưu vẫn thấy Lý Khâm Viễn ngay lập tức.
Hắn mặc một thân bạch y, gương mặt tuấn mỹ mờ mịt nhìn ra song cửa sổ, bình thường cặp mắt phượng hẹp dài đó sẽ tỏ vẻ không chút để ý, không thì cũng trong trạng thái du hí nhân gian nhà tràn ngập ý cười. Bây giờ lại ra một ít thâm thúy, con ngươi đen như mực không biết đang nhìn gì, gương mặt không chút biểu cảm cũng chả biết đang suy nghĩ cái gì, cả người để lộ ra vẻ thâm sâu không hợp với độ tuổi.
Nhưng nó lại khiến Cố Vô Ưu bừng tỉnh như thấy được đại tướng quân sau này.
Cố Vô Ưu nắm rèm vải màu lam, nhìn Lý Khâm Viễn, không khỏi thất thần.
Lúc trước Lý Khâm Viễn nghe thấy tiếng bước chân, hắn cũng không để ý nhưng tiếng bước chân tới cửa lại không vào, không những vậy lại có một ánh mắt dừng ở trên người hắn, hắn nhíu mày, nghiêng đầu nhìn qua.
Nhìn thấy Cố Vô Ưu.
Đầu tiên hắn sửng sốt, sau đó lại nhăn mày lại.
Vốn dĩ cho rằng tiểu nha đầu này đã sớm đi rồi, không ngờ nàng không những không đi mà còn tìm được đến đây.
Lý Khâm Viễn không biết Cố Vô Ưu muốn làm cái gì, chỉ có chút phiền chán, hắn không thích đôi mắt sạch sẽ thuần khiết như vậy, càng không thích dáng vẻ tin tưởng vui mừng của nàng khi nhìn hắn.
Ánh mắt đó còn khiến hắn khó chấp nhận hơn những sự ghét bỏ, ngó lơ, chê cười trước kia.
Hai người cứ nhìn chằm chằm nhau như vậy, cuối cùng vẫn nhờ giọng của lão Trương cắt đứt sự yên tĩnh: “Tiểu cô nương, sao vẫn chưa đi vào?”
“A?”
Cố Vô Ưu lấy lại tinh thần, nàng có chút ngượng ngùng, cũng không biết đây là lần thứ mấy nàng thất thần khi nhìn thấy đại tướng quân nữa...... Nàng nâng rèm vải, nép người, không dám nhìn Lý Khâm Viễn, đỏ mặt nói với người đó: “Ngài lên trước đi.”
Chờ đến khi lão Trương đi vào, nàng mới buông rèm vải, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lý Khâm Viễn đang dựa cửa sổ.
Thiếu niên còn ngồi ở kia, vẻ mặt đã trở về vẻ lạnh nhạt lúc trước.
Lão Trương lại không biết tình hình giữa bọn họ, chỉ biết bọn họ quen nhau, bưng hai chén hoành thánh đi qua, cười nói với Lý Khâm Viễn: “Ta cũng không biết tiểu cô nương này thích ăn cái gì nên làm một phần theo khẩu vị của ngươi.”
Nói xong rồi chào đón Cố Vô Ưu còn đứng ở bên cạnh rèm: “Sao còn chưa vào? Sủi cảo hấp phải ăn lúc còn nóng mới ngon.”
Cố Vô Ưu muốn ngồi cùng Lý Khâm Viễn nhưng đại tướng quân chán ghét nàng như vậy, vừa rồi cũng không chờ nàng, bây giờ sẽ đồng ý ngồi cùng nàng sao? Nàng do dự mò mẫm qua, không lập tức ngồi xuống mà là cẩn thận nhìn hắn một cái.
Lý Khâm Viễn nhìn thấy ánh mắt của nàng thì không nói gì, chỉ lạnh nhạt liếc nàng một cái, sau đó cụp mắt ăn hoành thánh.
Cứ như vậy.
Hắn cũng không tin tiểu nha đầu sống trong nhung lụa này có thể chịu đựng được.
Chén sứ hơi sứt một chút tỏa hơi nóng, có thể nhìn thấy mặt trên phần hoành thánh sáng loáng còn rải một lớp hành thái, nhìn thôi đã thấy ngon, hôm nay Cố Vô Ưu thức dậy sớm nhưng chỉ ăn vài miếng bánh lót bụng.
Hiện tại đã sớm đói bụng.
Thấy Lý Khâm Viễn không tức giận thì cũng cười khanh khách ngồi xuống.
Lão Trương không bận nên cũng không vội vã đi ra ngoài, cứ đứng ở một bên nhìn bọn họ, càng xem càng thấy hợp, trước kia khi khách vào tiệm thì khi hắn không bận gì cũng nói chuyện phiếm vài câu, bây giờ mới chậm rãi hỏi: “Tiểu cô nương và tiểu Lý công tử quen biết lâu chưa?”
Cố Vô Ưu đang cầm thìa, nghe vậy, nhẹ nhàng “Ưm” một tiếng, nàng nhìn thoáng qua Lý Khâm Viễn, thấy hắn không có ý muốn trả lời thì mới nói với lão Trương: “Ta đi học cùng học viện với hắn.”
“Học viện Lộc Minh đúng không?”
Lão Trương có chút kinh ngạc, thấy Cố Vô Ưu gật gật đầu, lại cười nói: “Đây chính là một nơi rất tốt đấy, bây giờ ta đang hy vọng đứa con trai không nên thân của mình có thể dùng nhiều thời gian đến học viện Lộc Minh học.”
Những lời này, bình thường Lý Khâm Viễn nghe lão Trương nói không ít, con trai của lão Trương năm nay mười ba, thành tích cũng xem như không tồi, lão Trương cảm thấy con trai có tương lai nên đôi khi không tránh khỏi việc nói thêm vài lần.
Người trong hẻm sống ngay thẳng, đối xử với người khác cũng chân thành, bình thường lão Trương nói thế thì cũng chỉ chúc mừng mà thôi.
Có điều ——
Hắn nhìn Cố Vô Ưu ngồi ở đối diện, từ đầu đến chân đều mang dáng vẻ phú quý, tiểu nha đầu không dính khói lửa nhân gian này có thể những lời dễ nghe gì chứ? Có khi không những thấy suy nghĩ của lão Trương kỳ lạ, mà còn...... Hắn nhếch môi, chê cười.
Cố Vô Ưu không biết Lý Khâm Viễn đang suy nghĩ cái gì, nàng nghiêng đầu, cong mày nhìn lão Trương, nghiêm túc nghe hắn nói, sau đó giọng điệu chân thành cổ vũ: “Hắn nhất định có thể làm được!”
Sau khi vào phòng, Cố Vô Ưu đã cởi mũ choàng.
Bây giờ khuôn mặt của nàng không hề bị gì che cả, bởi vì độ ấm trong phòng khiến gương mặt của nàng giãn ra, nhìn còn có vẻ xinh đẹp hơn lúc nãy.
Thấy Cố Vô Ưu như vậy, vẻ mặt của Lý Khâm Viễn còn hơi cứng lại.
Từ nhỏ hắn đã quen nhìn gương mặt của người khác, đã sớm học được bản lĩnh nhìn thấu lòng người, nụ cười chân thành như vậy chắc chắn không thể phải giả vờ, nếu là thế thì nha đầu Cố gia này rất không khỏi tài giỏi.
Không biết nên nói như thế nào.
Chỉ là cảm giác phiền chán khi thấy Cố Vô Ưu lại tan biến một ít.
Hoành thánh trong chén của hắn, vốn nghĩ rằng sẽ xong nhanh rồi rời đi nhanh chóng, bây giờ lại không khỏi giảm tốc độ.
Lão Trương vừa nghe Cố Vô Ưu nói như vậy, liền cười tít mắt, người lớn tuổi đều thích những tiểu cô nương như vậy, khiến người ta gặp thôi là thấy vui, bây giờ thấy nàng ngẩng mặt nói chuyện, sợi dây vui mừng trong lòng hắn càng căng ra.
Lại nhìn thoáng qua Lý Khâm Viễn cách đó không xa, khẽ cười nói: “Còn nữa, đây vẫn là lần đầu tiên tiểu Lý công tử dẫn người khác lại đây ăn cơm.”
Lý Khâm Viễn đang ăn hoành thánh, nghe thấy lời này thì động tác hơi dừng lại, không đợi hắn mở miệng, Cố Vô Ưu ở đối diện vui vẻ đầy cõi lòng lại nhướng mày: “Thật vậy chăng?”
Lão Trương đang muốn trả lời, Lý Khâm Viễn đã mở miệng: “Trương thúc, bên ngoài có người đến.”
“A?”
Lão Trương sửng sốt, dựng tai nghe kỹ, thật đúng là có người đang kêu hắn, vội cười nói: “ Ý, ta đi ra ngoài trước, các ngươi ăn từ từ, không đủ thì gọi ta.”
Cố Vô Ưu gật gật đầu, vui vẻ đồng ý.
Rất nhanh trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Lý Khâm Viễn ngồi ở đối diện, Cố Vô Ưu vừa ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy hắn, khoảng cách gần như vậy, thậm chí nàng cũng có thể nhìn thấy bóng của cặp lông mi hiện lên trên mặt Lý Khâm Viễn.
Ánh mắt không kiêng nể thêm phần trắng trợn táo bạo của nàng khiến Lý Khâm Viễn nhíu mày, hắn nhấc ngón tay, nhẹ nhàng gõ phần bàn trước mặt Cố Vô Ưu.
“Hửm?” Cố Vô Ưu ngẩn ra, có chút nghi hoặc nhìn hắn.
“Ăn cơm.”
Lý Khâm Viễn cau mày, trầm giọng nói: “Đừng nhìn ta nữa.”
Hắn chưa thấy quý nữ nhà nào như nàng cả, nhìn chằm chằm nam nhân như vậy mà lại không chút kiêng nể hay e lệ gì.