“Muội có từng nghĩ tới ——”
“Muội thích Lý Khâm Viễn luôn thuận theo ý mình trong mộng, hay chỉ đơn giản là chính Lý Khâm Viễn chưa?”
Gió lạnh mùa đông cuốn theo giọng nói của Cố Điều, lọt vào thẳng vào tai Cố Vô Ưu, rõ ràng từng tiếng, vì ban đầu nói lại chuyện ngày xưa nên Cố Vô Ưu đang mỉm cười khi nghe được những lời này lại đột nhiên dừng lại.
Trên khuôn mặt tinh xảo vẫn giữ ý cười chưa tan, đôi mắt hạnh trong trẻo như đột ngột bước vào sương mù.
Các nàng đứng ở nơi tránh gió, gió lạnh không thổi đến nơi của các nàng nhưng có thể nghe thấy âm thanh cây mai ngoài hành lang bị gió thổi xào xạc, trong tiếng động như thế, Cố Vô Ưu ngơ ngác nhìn Cố Điều ở trước mắt.
Nàng thích chính là Lý Khâm Viễn?
Hay chỉ là thích Lý Khâm Viễn luôn thuận theo ý mình?
Trước hôm nay Cố Vô Ưu vẫn chưa nghĩ tới vấn đề này, trong mắt nàng, Lý Khâm Viễn chính là đại tướng quân, đại tướng quân chính là Lý Khâm Viễn, giữa hai người cũng không có gì khác biệt...... Rõ ràng nàng có thể buột miệng nói bừa nhưng Cố Điều nhìn vào ánh mắt của nàng, lại khiến câu nói sắp đến bên miệng của nàng bị nuốt trở vào.
Nàng bắt đầu chậm rãi suy nghĩ.
Hiện tại đại tướng quân không giống trước kia.
Không.
Phải nói là rất không giống.
Ít nhất là “Đại tướng quân ôn hoà đoan chính, trầm ổn cẩn thận khi còn trẻ” trong tưởng tượng của nàng vốn không tồn tại, có lẽ hắn không tệ như lời tam ca bọn họ nói nhưng đúng thật là trái ngược rất lớn so với trí tưởng tượng của nàng.
Nếu không trải qua kiếp trước với đại tướng quân.
Thì đặt Lý Khâm Viễn hiện tại ở trước mặt nàng, chắc chắn nàng sẽ không liếc hắn một cái, nàng rất chán ghét con trai thế gia không học vấn không nghề nghiệp, phóng đãng không kiềm chế được như thế.
Nhưng dù sao nàng từng có mấy năm tốt đẹp với đại tướng quân, sao nàng có thể thật sự tách đại tướng quân khi còn trẻ và đại tướng quân sau này ra được chứ? Chân mày xinh đẹp nhẹ nhàng nhăn mấy cái, Cố Vô Ưu mím môi, đột nhiên có chút không biết nên nói gì.
Cố Điều vẫn luôn quan sát sắc mặt nàng, thấy nàng nhíu mi, mím môi thì nhẹ giọng bổ sung: “Muội cũng thấy, hiện giờ Lý Khâm Viễn và đại tướng quân trong mộng của muội hoàn toàn không phải cùng một người, tỷ không biết sau này hắn có thể giống như trong mộng của muội hay không.”
“Nhưng Man Man à ——”
“Ít nhất hiện tại Lý Khâm Viễn vẫn chưa đến bước đó.”
“Muội thật sự có thể chịu đựng sự chênh lệch như vậy sao? Ở trong mộng, hắn là người muội thân mật nhất, hai người có vô số hồi ức tốt đẹp nhưng ở trong hiện thực, hắn vốn không biết muội là ai, có lẽ chỉ cảm thấy sự tiếp cận và tình cảm của muội chỉ là chuyện hoang đường buồn cười mà thôi......”
“Muội có từng nghĩ nếu hắn vẫn luôn như bây giờ, muội nên làm thế nào hay chưa?”
Giọng của Cố Điều rất dễ nghe nhưng khi lọt vào tai Cố Vô Ưu, tựa như từng cây gai chui vào trái tim, không đau nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất sâu...... Khuôn mặt nhỏ bị mũ choàng che khuất đột nhiên trắng một chút, đổi môi đỏ mím chặt cũng phiếm một chút trắng bệch.
Dường như cơn gió bên ngoài lại to lên rất nhiều.
Cách Bất Trí Trai một bức tường vẫn có thể nghe thấy không ít âm thanh, ngay cả Bình Sóc Trai cách đó không xa dường như đã có không ít quý nữ trở lại, Cố Vô Ưu vẫn cúi đầu như vậy, nhìn mũi chân của mình, không nói lời nào.
Cố Điều cũng biết lời này quá mức thẳng thắn, khiến người ta rất khó chấp nhận nhưng nàng không thể không nhắc nhở tiểu đường muội của mình một tiếng.
Mặc dù nàng ấy tin tưởng giấc mộng theo lời nàng nhưng người và chuyện trong mộng, không chắc chắn sẽ đi theo ý nàng muốn, nếu hiện thực khác với trong mơ thì nàng có thể chịu nổi sự thay đổi như thế hay không?
“Man Man, việc này không cần gấp, muội có thể chậm rãi suy nghĩ.”
“Chờ muội nghĩ kỹ, thì ——”
Cố Điều dịu dàng nói với nàng nhưng còn chưa nói xong, Cố Vô Ưu vẫn luôn cúi đầu lại đột nhiên ngẩng đầu, mặt của nàng vẫn có chút trắng nhưng nét mê man và hốt hoảng lúc đầu đã biến mất không còn nữa.
“Nhị tỷ.”
Cố Vô Ưu gọi nàng: “Muội thích hắn.”
Không biết cơn gió nghịch ngợm len lỏi từ đâu, thổi rối tóc nàng, sợi tóc dài bay phấp phới trên không trung theo gió, phất vào mặt Cố Vô Ưu nhưng giọng của nàng còn kiên định hơn bất cứ lúc nào: “Cho dù hắn biến thành người như thế nào, muội đều thích hắn.”
Có lẽ đã nghĩ kỹ, nàng lại bắt đầu cười, khóe miệng cong cong nâng cao lên, đôi mắt hạnh trong trẻo cũng cong thành hình trăng non.
“Tỷ biết tính tình trước kia của muội mà, nói câu dễ nghe chính là kiêu căng cao ngạo, nói khó nghe thì chính là người được ý thì sẽ không buông tha, cả ngày không có việc gì thì cũng tìm chuyện.”
Bây giờ nhắc đến chuyện này, Cố Vô Ưu đã rất thản nhiên, nàng cười cười, tiếp tục nói: “Muội biết con người của muội không hiểu chuyện, nếu không có gia thế và bối cảnh như thế thì sợ rằng đã sớm bị gặm đến không còn một mảnh xương.”
“Nhưng tỷ biết không?”
“Lý Khâm Viễn chưa từng ghét bỏ muội. Lúc muội gả cho hắn thì đã không còn trẻ, gả cho người chưa có con mà muội lại bị chẩn bệnh là không thể nào mang thai, mà hắn thì sao? Hắn là đại tướng quân uy phong lẫm liệt, lấy giá trị con người của hắn, muốn cưới ai mà không được chứ?”
“Nhưng hắn lại cưới một người như muội.”
“Muội còn nhớ rõ lúc hắn đến nhà hỏi cưới, muội đã nói với hắn rằng, 'Lý tướng quân, con người của ta tính tình không tốt, thanh danh không tốt, còn không thể có thai, nếu ngài muốn cưới ta, ta sẽ không chấp nhận chuyện hậu viện có thêm bất cứ nữ nhân nào khác. '”
“Tỷ biết hắn nói cái gì với muội không?”
“Cái gì?” Cố Điều bị ánh mắt của Cố Vô Ưu mê hoặc, không khống chế được mà hỏi.
“Hắn nói rằng ——” Cố Vô Ưu quay đầu, nhìn vào hư không ngoài hành lang, sắc trời xanh thẳm, mây trắng phiêu du, như ngày mà Lý Khâm Viễn tới hỏi cưới, nàng nhắm mắt lại, dường như có thể nhìn thấy tình hình ngày hôm đó.
- “Nối dõi tông đường, Lý gia đã có người đi làm.”
- “Ta cưới nàng, chỉ vì chính nàng.”
- “Nàng yên tâm, nếu ta đã đáp ứng nàng thì sẽ tự tuân thủ.”
Chính bởi vì những lời kia mà nàng gả cho Lý Khâm Viễn, mấy năm sau đó, hắn thật sự chưa bao giờ vi phạm bất cứ một lời mình nói nào, hắn sủng ái nàng, dung túng nàng, xem nàng như đầu quả tim.
Đương nhiên.
Hắn cũng không dung túng vô điều kiện, hắn vẫn giảng vô số đạo lý cho nàng.
Chưa từng có người nói những lời này cho nàng, phụ thân cùng ngoại tổ mẫu sủng nàng, cưng chiều nàng, không nỡ nói một câu nặng nhẹ, còn những người khác, không phải sợ hãi bối cảnh cùng quyền thế của nàng thì cũng là không muốn nói chuyện với nàng. Ngay cả Triệu Thừa Hữu, phu quân nàng từng cho rằng sẽ bạc đầu giai lão với mình lại chưa bao giờ nói nàng phải đối nhân xử thế, phải làm thế nào mới tốt.
Chỉ có Lý Khâm Viễn.
Chính bởi vì hắn, nàng mới có thể trở nên ngày càng tốt.
Cố Vô Ưu hít một hơi thật sâu, phun hết những thứ tích mãi trong lồng ngực ra, sau đó, nàng mở to mắt một lần nữa, quay đầu, mắt nhìn Cố Điều, tiếp tục nói: “Nhị tỷ, muội hiểu tỷ đang lo lắng, Lý Khâm Viễn bây giờ không giống người muội đã biết.”
“Nhưng thế thì sao chứ?”
“Muội thích hắn là bởi vì hắn là Lý Khâm Viễn, muội không biết sau này hắn có thể trở nên như trong mộng hay không nhưng muội muốn ở bên hắn, che chở hắn, muội muốn ở cạnh hắn quan sát những tháng này mà muội chưa trải qua......”
Giọng của Cố Vô Ưu rất dịu dàng cũng rất kiên định, lúc này nàng cho người ta cảm giác “Ở trong mộng kia, hắn mở rộng cánh chim bảo vệ muội cả đời, bây giờ đến lượt muội ở cạnh hắn.”
Nàng nói đến đây thì dừng lại trong một cái chớp mắt, sau đó lúc ngẩng đầu lên thì ý cười trên mặt càng rõ ràng: “Muội biết con đường này rất khó nhưng muội muốn thử một lần.”
Cố Điều nghe được lời này, nửa ngày cũng không lên tiếng.
Không biết qua bao lâu, nàng mới thở dài, vươn tay, nhẹ nhàng xoa xoa đầu Cố Vô Ưu, nói: “Một khi đã như vậy thì theo mong muốn trong lòng muội, tiếp tục cố gắng đi.”
Cố Vô Ưu đã vì con đường không rõ tương lai này khiến nàng lo lắng trong lòng, nhưng cũng sự kiên định và bất chấp này cũng khiến nàng hâm mộ không thôi.
Người sống cả đời, vì ước mơ trong lòng mà kiên trì là chuyện tốt biết bao, nếu lúc trước nàng có thể kiên trì trong lòng thì có phải kết cục sẽ không giống như vậy hay không? Trên mặt Cố Điều tỏa ra sự mê mang nhàn nhạt.
“Nhị tỷ?”
Cố Vô Ưu thấy vẻ mặt Cố Điều ngẩn ngơ, không khỏi nhẹ nhàng gọi một tiếng, khi Cố Điều lấy lại tinh thần, nàng mới lại hỏi: “Nhị tỷ, tỷ biết vì sao hắn lại biến thành như vậy không?” Nàng vẫn chưa quên, lúc trước khi nhị tỷ đưa nàng đi tham quan thì có nói vài thứ.
Nhị tỷ nói: “Trước kia hắn không có như vậy.”
Như vậy rốt cuộc bởi vì cái gì lại khiến đại tướng quân trở thành như bây giờ chứ?
Chuyện tới nước này.
Đương nhiên Cố Điều cũng không giấu nữa, nàng vừa đi phía trước vừa nói với Cố Vô Ưu: “Khi còn nhỏ Thất Lang rất thông minh, có thể nói là văn võ toàn tài, lúc Thái Tử biểu ca của muội muốn tìm thư đồng, người đầu tiên được chọn là hắn.”
“Nhưng năm hắn mười tuổi, Ngụy Quốc Công phu nhân đầu tiên đột nhiên đi về cõi tiên, lúc sau...... hắn đã trở nên hoàn toàn khác.”
Nguyên nhân sâu xa hơn thì người ngoài bọn họ cũng không thể hiểu hết, nàng cũng chỉ có thể thở dài, nhẹ giọng nói: “Thật ra Thất Lang rất thông minh, chỉ cần hắn đặt tâm huyết vào chuyện chính đáng thì chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt.”
Có điều tính tình của người kia quá cứng đầu, hoàn toàn không để tâm đến lời của ai.
Cố Vô Ưu nghe thế, tâm trạng cũng có chút nặng nề, thật ra kiếp trước nàng cũng biết Lý Khâm Viễn phải để tang mẫu thân từ khi còn nhỏ, chỉ là lúc ấy đại tướng quân đã trưởng thành nên không cần bất kỳ kẻ nào tỏ vẻ xót thương, hắn tựa như một ngọn núi lớn nguy nga, chống đỡ hết thảy.
Nhưng hôm nay nhìn lại với tình cảnh khác thì tâm trạng cũng trở nên không giống như trước.
Lúc trước, đại tướng quân mất đi mẫu thân cũng chỉ mới mười tuổi, vào độ tuổi mà chuyện gì cũng không hiểu lại không có người thân nhất ở bên cạnh, hơn nữa tình huống ở phủ Ngụy Quốc Công lại có chút khác so với nhà nàng.
Mấy năm nay.
Chắc chắn đại tướng quân sẽ rất khó chịu.
Có phải hắn cũng giống nàng hay không, lúc không người thì lén ôm mình giữ ấm rồi khóc thút thít?
Cố Vô Ưu chỉ cần nghĩ như vậy thì trái tim như bị kim châm, đau đến khó chịu, ngay cả vành mắt cũng không khỏi đỏ lên.
Có điều khi này thì Cố Điều lại không phát hiện sự khác thường của nàng, nàng không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên thấp giọng hỏi nói: “Man Man, ở trong mộng kia của muội, tỷ...... cuối cùng thế nào?”
Cố Vô Ưu nghe được lời này, tỉnh lại từ suy nghĩ của mình, nàng nhận lấy ánh mắt của Cố Điều, đã sớm biết đáp án nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào...... Trước kia nàng không thân với Cố Điều, cho nên sau khi biết Cố Điều chết trong kiếp trước thì cũng chỉ lộ ra một ánh mắt thẫn thờ.
Nhưng phải nói một lời.
Nàng có chút luyến tiếc với kết cục của nhị tỷ thông tuệ của mình.
Bởi vì không nỡ.
Lời này cũng không nói nên lời.
Cố Điều nhìn vẻ mặt giãy giụa của Cố Vô Ưu thì cũng hiểu rõ: “Là...... đã chết rồi à?”
“Nhị tỷ ——” Cố Vô Ưu không trả lời nàng, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Thiên hạ có nhiều danh y như vậy, bệnh của tỷ chắc chắn sẽ được chữa khỏi.”
Cố Điều cười cười, biểu cảm trên mặt cũng không khác bình thường là mấy, vẫn mang dáng vẻ bình tĩnh trang nhã: “Từ nhỏ tỷ đã biết mình sống không lâu, cho nên mới vô cùng quý trọng mỗi một ngày còn sống, thật ra chết đi cũng không có gì không tốt, những thứ tỷ muốn đều có được hết.”
Điều duy nhất không có......
Nét cười trên mặt nàng khựng lại, không khỏi hỏi thêm một câu: “Muội biết Thẩm Thiệu không?”
“Thẩm Thiệu?”
Cố Vô Ưu ngẩn ra, không biết vì sao nhị tỷ lại đột nhiên nhắc tới hắn, Thẩm Thiệu là cữu cữu của Lý Khâm Viễn, cũng là biểu muội phu trên danh nghĩa của nàng. Cố Vô Ưu ngơ ngác nhìn Cố Điều, nửa ngày mới trả lời: “Cuối cùng hắn được phong quan Đại Lý Tự, rồi cưới Trường Bình công chúa.”
Nói xong.
Nàng thấy vẻ mặt Cố Điều hơi sượng, thấp giọng hỏi: “Nhị tỷ, tỷ quen biết ngài ấy sao?”
Phong quan Đại Lý Tự, cưới Trường Bình công chúa......
Cánh tay dưới tay áo Cố Điều nhẹ nhàng nắm chặt, nàng đột nhiên bị cơn gió lạnh này thổi đến lạnh người, giống như cơn rét thấm sâu vào xương tủy, khiến cả người nàng như rơi vào hầm băng, không biết qua bao lâu, nàng mới hoảng hốt cười: “Tỷ và hắn, khi còn bé có chút tình cảm.”
Không đợi Cố Vô Ưu hỏi lại, nàng ngẩng đầu lên rồi thay đổi đề tài: “Đi thôi, nhị tỷ dẫn muội đi ăn cơm.”
Cố Vô Ưu vẫn cảm thấy Cố Điều có gì đó không đúng nhưng không biết phải nói sao, lại nhìn sắc mặt nàng, thấy nàng lại trở về dáng vẻ lúc đầu thì che giấu suy nghĩ mà gật gật đầu: “Vâng.”