Bên ngoài là âm thanh đám Từ Ung khuân vác hàng hóa, trong xe ngựa lại chỉ một mảnh im ắng.
Từ khi hai người gặp mặt đến bây giờ cũng đã qua một khắc, Lý Khâm Viễn như chưa phục hồi tinh thần, chỉ nhìn thẳng Cố Vô Ưu, đôi mắt không nỡ chớp, sợ chỉ cần mình chớp mắt một chút, người trước mắt hắn sẽ biến mất không thấy đâu.
Mới đầu Cố Vô Ưu để mặc hắn nhìn, đến bây giờ cũng hơi không được tự nhiên.
Cúi đầu, hai má ửng đỏ, tay cầm khăn nhẹ nhàng nắm chặt một ít, cặp lông mi dày hơi rũ run lên, ngượng ngùng hỗn loạn tràn khắp đáy mắt, dịu giọng nói: “Không được nhìn ta như vậy.”
Lý Khâm Viễn thất thần hồi lâu nghe thấy giọng nói quen thuộc, run mi, hắn không nhịn được, nắm tay nàng, lòng bàn tay dày rộng bao khắp mu bàn tay mềm mại, nhịp tim lại lỡ một nhịp: “Không phải ta đang nằm mơ chứ?”
Giọng của hắn có chút khàn, không chỉ lộ ra vẻ mệt mỏi khi lâu ngày không ngủ, mà còn có chút không dám tin, sợ đây chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, một giấc mộng đẹp cho nên vẻ mặt rất kiềm chế.
Cố Vô Ưu biết suy nghĩ trong lòng hắn, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT