Khi đi ra khỏi phòng của Từ tiên sinh, Cố Vô Ưu mới nhẹ nhàng thở hắt ra.

Nàng cũng không ngờ mình sẽ gọi cha vào thời điểm như vậy, tuy rằng đã sớm nghĩ sẵn ở trong lòng vô số lần, nhất là những lúc nhìn thấy ánh mắt mang theo vẻ chờ đợi và chờ mong của phụ thân, nàng liền muốn gọi nhưng miệng lại giống như bị nhét thuốc, hai chữ vô cùng đơn giản nhưng lại không nói nên lời.

Bây giờ rốt cuộc cũng nói ra nhưng lại không có cảm giác gì quá lắm.

Chỉ là tim đập hơi nhanh một chút.

Thình thình thịch, đập đến tê lỗ tai, nàng không khỏi đưa tay khảy nhẹ lỗ tai đang phát ngứa, đáy mắt thoáng thấy Cố Điều đang nhìn nàng.

Cố Điều mặc một chiếc váy xanh mềm mại, ăn mặc đơn giản, đang mỉm cười nhìn nàng.

Ở Cố gia, dù nam hay nữ cũng đều có ngoại hình tốt, có điều khi lớn lên thì mỗi người một vẻ, giống Cố Vô Ưu, tựa như một đóa hoa mẫu đơn bay cùng mây trời, dáng vẻ xinh đẹp, trời sinh đã có khí chất cao quý chèn ép người khác. Còn Cố Dung tỏa đầy khí chất nho nhã thanh tuấn, dù buôn bán cũng được gọi là nhã thương, hay Cố Cửu Phi còn tuổi nhỏ cũng có nét nhanh nhẹn nhạy bén.

Mà Cố Điều thì sao?

Nàng giống cành mai cao ngạo lạnh giá vào ngày đông, càng giống hoa sen ngày hè. 

Vừa thanh nhã vừa cao ngạo.

Bây giờ nàng mới chỉ 20, cô nương nhà bình thường đã sớm thành thân sinh con ở tuổi này, thế nhưng nàng vẫn cô độc một mình, ở học viện Lộc Minh này dạy học trồng người, cũng không có nguyên nhân gì khác ngoài việc khi sinh ra Cố Điều đã mang bệnh, sức khỏe yếu ớt hơn người thường rất nhiều.

Lúc mới sinh ra, đại phu đã nói nàng sống không được bao lâu.

Nhưng nhiều năm trôi qua, tuy thân thể của Cố Điều vẫn không được tốt lắm nhưng tóm lại vẫn còn sống.

Kỳ thật nếu chỉ là nguyên nhân sức khỏe, cũng chỉ là thân thể của nàng không tốt, muốn gả đi thì bất cứ lúc nào trước cửa phủ Quốc công cũng có hàng dài người chờ cưới nàng, nhưng Cố Điều đã nói không muốn liên lụy người khác, Cố lão phu nhân thương xót nàng, trong nhà cũng không ai bàn tới chuyện của nàng nữa.

Kiếp trước khi chưa 24 tuổi thì Cố Vô Ưu đều ở Lang Gia, không qua lại gì với người đường tỷ này nhưng cũng nhớ rõ kiếp trước đường tỷ của mình vẫn chưa gả chồng, lúc nàng còn chưa trở lại kinh thành đã đi về cõi tiên.

Nghĩ vậy.

Trong mắt nàng không khỏi hiện lên vài phần thương tiếc.

Cố Điều thấy được vẻ thương tiếc trong mắt nàng thì lại không rõ nguyên do, có điều từ trước đến nay nàng là người như thế, người khác không nói thì nàng cũng không hỏi, cho đối phương một sự tôn trọng cao nhất. Nàng cũng chỉ cười nhìn đường muội của mình, ôn nhu nói: “Man Man mới vừa trở lại kinh thành, tỷ nói một chút chuyện ở học viện cho muội nhé.”

Cố Vô Ưu tới học viện cũng không phải muốn học tập tốt, nàng chỉ muốn tìm một cơ hội tiếp cận đại tướng quân của nàng.

Có điều nghe Cố Điều mở miệng cũng gật đầu đồng ý.

Cố Điều dịu dàng, chậm rãi nói với nàng: “Học viện chia nam học với nữ học, bây giờ chúng ta đi qua hành lang này sẽ đến Bình Sóc Trai, cũng chính là nơi sau này muội tiếp thu nữ học, rẽ chỗ hành lang, băng qua một cánh cửa tròn sẽ tới chỗ nam học.”

“Nam học có hai tòa, một nơi gọi là Xương Vinh Trai, là nơi học sinh bình thường học tập, những người có thành tích tốt trong gia cảnh bình thường học ở đây, một chỗ khác gọi là Bất Trí Trai, là nơi con cháu thế gia trong kinh học.”

Nói xong, nàng lại nghiêng đầu nhìn Cố Vô Ưu, cười cười: “Trước kia tam ca của muội học ở đấy.”

Cố Vô Ưu nghe xong liền hiểu.

Nam học ở thư viện này còn phân gia cảnh tốt xấu, gia cảnh không tốt mà thành tích tốt sẽ ở Xương Vinh Trai, còn gia cảnh tốt thì đều ở Bất Trí Trai...... Này cũng không có gì lạ nên nàng cũng không nói gì.

Cố Điều tiếp tục nói với nàng: “Chương trình học của nữ khác với nam, chẳng qua có ba môn giống nhau, lễ bắn số, mỗi năm kiểu tra hai lần, đều chấm thi cùng với nhau.” Nàng cũng biết tính cách Cố Vô Ưu thế nào, sợ nàng cảm thấy khó nên ôn nhu nói: “Man Man không cần lo lắng, tuy chương trình học giống nhau nhưng bên nữ học thoải mái hơn rất nhiều.”

“Cho dù sau này thi không tốt thì cũng sẽ không ai nói gì.”

Nữ nhi đến đây học đều xuất thân từ danh môn thế gia, các nàng tới đây cũng chỉ vì tìm thêm một ít bạn bè xã giao, nâng cao giá trị bản thân cho chính mình, cũng không thực sự có người muốn tranh cao thấp ở những cuộc thi kia.

Cố Vô Ưu cũng không nghĩ đến chuyện sau này mình có kiểm tra được hay không, nàng chớp chớp mắt, không khỏi nhìn về phía Cố Điều, do dự nửa ngày, vẫn mở miệng nói: “Nhị tỷ, muội nhớ thất công tử Lý gia cũng học ở đây?”

Cố Điều nghe vậy cũng ngẩn ra nhưng lại không khẩn trương như Cố Dung.

Ngược lại còn mím môi cười nói: “Đúng vậy, Thất Lang cũng đi học ở đây, Man Man quen hắn sao?”

Cố Vô Ưu mím môi không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể nói bừa: “Không phải hắn là bạn tốt của Phó Hiển sao? Trước kia muội từng nghe Phó Hiển nhắc đến......” Đương nhiên đây cũng do nàng thuận miệng nói bừa.

Nàng có quen biết Phó Hiển.

Phó Giáng là cô ruột của Phó Hiển, trước kia Phó Hiển thường tới Cố gia nhưng ngay cả Cố Cửu Phi nàng còn không thích, sao có thể để ý tới Phó Hiển? Đừng nói là nói chuyện, kiếp trước sau khi nàng gả cho Lý Khâm Viễn mới biết hai người này là bạn tốt.

Có điều lúc này cũng chỉ có thể trả lời như vậy.

“Lúc trước muội nói về với tam ca, hỏi chuyện trong kinh, tam ca bảo muội cách xa hắn một chút, muội cũng muốn biết hắn là người như thế nào.” Lời này của nàng tràn đầy sơ hở nhưng Cố Điều chỉ nhìn nàng một cái, cười cười giải thích nghi hoặc cho nàng.

“Trên phố đánh giá Thất Lang không tốt, tam ca của muội cũng sợ gây hại cho muội thôi.”

“Có điều ——” nàng tạm dừng nửa ngày, mới tiếp tục nói: “Trước kia Thất Lang không như vậy, trước kia cậu ta nổi danh khắp kinh thành, thông minh nhanh nhẹn, văn võ toàn năng, dù ai nhìn thấy cậu ta cũng muốn khen.”

Cố Điều nói đến đây thì không khỏi khẽ thở dài.

Cố Vô Ưu vừa nghe lời này liền muốn tiếp tục truy hỏi nhưng còn chưa đợi nàng há mồm, Cố Điều bên cạnh đã nở nụ cười nói với nàng: “Đây, chúng ta tới rồi, thất muội của muội đang ở bên trong, sau này nếu có cái gì không biết thì hãy hỏi muội ấy.”

Suy nghĩ đến quan hệ giữa hai người, Cố Điều lại cười một cái: “Nếu muội cảm thấy không quen cũng có thể tới hỏi tỷ, tỷ ở ngay căn phòng lúc trước mới đến.”

Không có chút sơ hở nào.

Cố Vô Ưu cũng hiểu mình sẽ không hỏi được gì hết, tuy nàng sốt ruột trong lòng nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn lên tiếng “Được”, được Cố Điều dẫn vào.

Bình Sóc Trai cũng chỉ hơn hai mươi nữ tử, bây giờ chưa tới giờ học, một nhóm nữ tử ăn mặc đẹp đẽ quý giá ngồi ở trên ghế, không cầm gương xem lớp trang điểm của mình thì cũng ngồi nói chuyện với người khác.

Nói nói một hồi.

Không khỏi nói tới Cố Vô Ưu, một cô nương mặt tròn, dáng người có chút đẫy đà nói trước: “Lúc trước ta nghe người ta nói, Cố Vô Ưu tới, được Định Quốc Công tự mình đưa đến đây.”

“Không phải trước kia nàng không thích những thứ này, cũng không thích ở cạnh chúng ta sao, sao bây giờ lại chịu tới học đường rồi?”

“Ai biết được?” Một người khác đang cầm gương chỉnh sửa dung mạo của mình, vừa cười xuy một câu: “Có khi cảm thấy nhàm chán, mà không khải nàng vẫn luôn ở Lang Gia sao? Tại sao bây giờ lại về đây rồi?”

Nàng ta nói xong liền hỏi đến thiếu nữ váy hồng khi vào phòng vẫn luôn ghé người lên bàn, nhẹ nhàng “Ai” một tiếng: “A Du, ngươi biết nguyên nhân vì sao không?”

Cố Du không nói chuyện, cũng không phát ra âm thanh, sáng sớm nàng biết Cố Vô Ưu muốn tới học viện nên phiền đến nỗi chưa ăn đã đến đây, sợ đi cùng đường.

Từ nhỏ nàng đã không thích Cố Vô Ưu, đương nhiên, Cố Vô Ưu cũng không thích nàng......

Chỉ cần nghĩ đến sau này có vô số khả năng ở cạnh Cố Vô Ưu thì nàng đã phiền đến đau đầu, thế mà những người bên cạnh cứ lẩm nhẩm, lầm bầm không ngừng, nàng nhướng mày, xoay mặt qua bên kia.

“Cố Du, ta hỏi ngươi trả lời đi!” Thiếu nữ kia bị mất thể diện, sắc mặt có chút không được tốt lắm, vừa định nói tiếp, một thiếu nữ mặc váy trắng mở miệng, “Uyển Uyển, có thể A Du không nghỉ ngơi đủ, ngươi cũng đừng làm phiền nàng nữa.”

“A Ý ——”

Thiếu nữ không vui lắm nhưng vẫn làm theo Tiêu Ý, bĩu môi, không nói tiếp nữa. 

Tiêu Ý là đích nữ của Đại vương, cũng là quận chúa Trường Ninh, giữa những thiếu nữ này thì không nghi ngờ được người có xuất thân cao quý nhất, tính tình nàng ôn nhu, bình thường mọi người đều thích qua lại với nàng, sau khi nàng dỗ thiếu nữ này xong, đi đến ngồi trước mặt Cố Du, ôn nhu hỏi: “A Du, có phải ngươi không thoải mái hay không?”

Từ nhỏ Cố Du đã có tính kiêu căng.

Trong phòng có nhiều người như vậy, nàng cũng có quan hệ tốt với Tiêu Ý, được nàng dịu dàng hỏi, cũng có chút xấu hổ, nhấp môi, nhẹ giọng nói: “A Ý, ta......”

“Không sao đâu, mọi người cũng chỉ tò mò, ngươi không muốn nói thì không nói thôi.” Tiêu Ý cong mắt, cười nói, như nhấn nút tạm dừng nửa ngày mới nhẹ nhàng nói thêm một câu: “Chủ yếu là trước kia chúng ta cũng không có bí mật gì, hiện giờ......” Nàng cười cười, có chút miễn cưỡng.

Cố Du không muốn nói, mặc kệ có tổ mẫu và mẫu thân khuyên giải thì nàng vẫn không thích Cố Vô Ưu, cũng không muốn rêu rao chuyện riêng của nàng nhưng thấy Tiêu Ý như vậy, sợi dây khó chịu trong lòng nàng ngày càng dày, vẫn cảm thấy mình giấu diếm nàng cái gì đó.

Vừa định mở miệng, bên ngoài liền truyền tiếng của Cố Điều: “A Du, lại đây, Ngũ tỷ của muội tới.”

Vừa nghe lời này, mặt Cố Du lập tức tối lại, căn phòng vốn ầm ĩ tiếng nói chuyện cũng trở nên yên lặng, hơn hai mươi thiếu nữ cùng quay mặt nhìn sang cửa, sau đó nhìn thấy một nữ tử khoác áo choàng hoa mẫu đơn đỏ rực.

Dù cho các nàng không thích Cố Vô Ưu.

Nhưng chỉ cần Cố Vô Ưu xuất hiện, ánh mắt của họ vẫn không thể rời khỏi người nàng, nhìn quần áo của nàng, nhìn búi tóc của nàng, ngắm lớp trang điểm của nàng...... Sau đó không kiềm được mà lén học theo.

Cố Vô Ưu mặc kệ bọn họ, trên mặt cũng không thể hiện gì.

Từ nhỏ nàng đã quen bị nhìn chằm chằm như thế này rồi, cho nên dù bị nhiều người nhìn như vậy thì nàng cũng có thể thản nhiên đối mặt, ấy mà vẫn có chút không giống lắm. Lúc trước, tuy nàng cũng lạnh mặt để bọn họ đánh giá nhưng trong nội tâm cả nàng vẫn có chút không tự tin.

Mọi người đều cảm thấy nàng cao ngạo, cảm thấy nàng kiêu căng, cảm thấy nàng không coi ai ra gì, không ai bì nổi.

Nhưng thật ra đó cũng chỉ là dáng vẻ nàng khoác lên mà thôi.

Thật ra nàng cũng không tự tin.

Nàng không thích những ánh mắt của họ, vô cùng không thích một đám người tụ tập với nhau nhìn ngắm dáng vẻ của nàng, nàng sợ bọn họ nói nàng có mẹ sinh mà không có mẹ dạy, sợ họ chê cười nàng...... Cho nên bình thường nàng chỉ có thể che đậy bản thân thành một người không ai thích nổi.

Sau đó ở bên Lý Khâm Viễn.

Nàng mới dần dần trở nên tự tin, trở nên thản nhiên thong dong.

Đại tướng quân của nàng đã nói với nàng rằng: “Không cần phải để ý ánh mắt và lời nhận xét của người khác, nàng là nàng, nàng rất tốt, không có ai có tư cách đi chửi bới cuộc sống của nàng.”

Cố Du không chịu đi qua, lạnh mặt nhìn Cố Vô Ưu, những người khác càng không chủ động mở miệng, Tiêu Ý lúc trước còn ôn nhu giải quyết tranh cãi nhìn thấy Cố Vô Ưu xuất hiện cũng không nhúc nhích, thậm chí còn lặng lẽ nắm chặt tay vào lúc không ai thấy.

Cố Điều có chút khó xử, hai người đều là đường muội của nàng, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt.

Vốn nghĩ Cố Vô Ưu mới đến, đi theo Cố Du thì nàng có thể dễ dàng mở ra cánh cửa bước vào giới quý nữ trong kinh thành nhưng bây giờ...... Vừa định nói tiếp, Cố Vô Ưu liền cầm tay nàng: “Nhị tỷ, tỷ đi nhanh đi, muội tự vào là được rồi.”

Cố Điều sửng sốt, quay đầu nhìn vào mắt Cố Vô Ưu, thấy vẻ mặt của nàng thản nhiên, vẫn chưa tức giận, kinh ngạc rất nhiều rồi cũng thở ra nhẹ nhàng.

Nàng cười cười: “Thế tỷ đi trước đây.”

Cố Vô Ưu gật gật đầu, chờ nàng đi rồi mới đứng ở cửa nhìn thoáng qua những người trong phòng, phần lớn đều là những gương mặt quen thuộc, có điều các nàng không nói lời nào, nàng cũng lười mở miệng, nhìn thoáng qua căn phòng, sau đó đi thẳng tới cuối lớp.

Những vật nào nên có thì trên bàn cũng có, đều là đồ mới, còn có nữ hầu cẩn thận hỏi nàng muốn trà gì.

Cố Vô Ưu thuận miệng nói một câu rồi lập tức ngồi lên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng đã vào học đường của đại tướng quân nhưng làm sao mới có thể nhìn thấy đại tướng quân đây? Còn những lời vừa rồi nhị tỷ nói có nghĩa là gì?

Người trong phòng thấy Cố Vô Ưu an tĩnh ngồi ở bên kia thì cũng không biết nên nói gì, đưa mắt với nhau xong rồi cũng thôi.

Các nàng lén nói Cố Vô Ưu thế nào cũng được nhưng ở bên ngoài, nàng là đích nữ của Định Quốc Công, là quận chúa Nhạc Bình được chính bệ hạ phong cho, nếu tính mức độ được sủng ái thì ngay cả Tiêu Ý cũng không bằng...... Chưa tới thời gian học, không nói đến Cố Vô Ưu thì chỉ có thể nói chuyện khác.

Có người nói một câu: “Các ngươi nghe chưa, hôm nay Lý Thất Lang cũng tới học đường đấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play