Con thuyền có mang lá cờ chữ “Cố” đi càng ngày càng xa nhưng Cố Vô Ưu vẫn đứng yên nơi ấy, không có ý định rời đi.
Ở bến tàu gió quá mạnh, tấm áo choàng nàng khoác trên người bị gió thốc phần phật, ngay cả mũ trùm gắn lông cáo kia cũng bị thổi che mắt nàng.
Cố Vô Ưu phải vươn tay hất ra mới có thể nhìn rõ, nhưng sáng sớm mưa sương bảng lảng, tàu thuyền chạy vào lòng sông là bị sương trắng quẩn quanh đến góc mép cũng không nhìn thấy.
“Quận chúa, chúng ta trở về thôi.” Bạch Lộ đứng bên nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Ừ.” Cố Vô Ưu gật đầu, tuy đáp ứng nhưng ánh mắt kia vẫn nhìn mãi không rời. Nàng cứ nhìn mặt sông nhấp nhô gợn sóng, cho dù nơi đó đã không còn thấy chàng thiếu niên của nàng nữa.
Cuối cùng vẫn là hội Phó Hiển đi đến nói với nàng: “Trở về thôi.”
“Ở đây gió lớn, nếu ngươi bị phong hàn, hắn sẽ lo lắng.” Kinh Du Bạch cũng lên tiếng khuyên bảo.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play