“Biểu tỷ, sao thế?”
Tiêu Vô Hà lần theo ánh mắt của Cố Vô Ưu nhìn qua, trông thấy Thái tử ca ca của nàng và một thiếu niên áo trắng. Nàng và Tiêu Cảnh Hành cùng một mẹ đẻ ra, rất thân thiết với nhau, thấy hắn vào thì cũng chẳng nhớ đến chuyện Trầm Thiệu nữa, vội vàng đứng dậy, cười khach khách gọi: “Ca!”
Cố Vô Ưu cũng đứng lên chào Tiêu Cảnh Hành: “Biểu ca.”
Nàng chào xong liền chuẩn bị ngắm Lý Khâm Viễn tiếp, chợt cảm nhận được tầm mắt của hắn truyền tới, ánh mắt chăm chú mà chẳng có chút che dấu nào. Nàng bị hắn nhìn đến độ hai má ửng hồng, trong mắt không kìm nổi hiện lên ý ngượng ngùng, mím môi, lặng lẽ cúi đầu.
Không trộm ngắm được người nữa nhưng trong lòng nàng vẫn rối bời không thôi.
Lúc không gặp được hắn thì cả ngày nhớ nhung, ban ngày ăn cơm nhớ, lúc buồn chán nhớ, lúc ôm Thập Ngũ cũng nhớ. Có đôi khi suốt một đêm đều mơ thấy hắn, đếm sao trông trăng chờ tới ngày này, cuối cùng cũng gặp nhau, lại bị hắn dùng ánh mắt như vậy chăm chú ngắm, nàng bỗng thấy thẹn thùng, chẳng dám nhìn lại.
Cố Vô Ưu cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, bàn tay nhỏ trắng muốt nhẹ nắm túi thơm đang đeo bên hông, vẫn là dáng thêu trứng muối, có điều màu sắc đổi thành màu đỏ của cỏ xuyến mà nàng từng thích, còn trang trí thì cực kỳ giống túi của Lý Khâm Viễn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play