Cố Vô Kỵ thật sự ngây người.

Ngay cả Thường Sơn và Bạch Lộ cũng ngây người nửa ngày, sau đó mang vẻ mặt không tin nổi mà nhìn về phía Cố Vô Ưu.

Người trong phủ có ai mà không biết Cố Vô Ưu không thích đọc sách từ nhỏ, từ nhỏ nàng đã được sủng ái, ai cũng yêu thương nàng, đặc biệt là lão thái thái ở Vương gia, trước nay Cố Vô Ưu muốn làm cái gì thì có cái đó. Nhiều năm trôi qua, sợ rằng Cố Vô Ưu chỉ nói được mấy lời chứ cũng không thể đọc sách đàng hoàng, càng đừng nói đến chuyện nữ công.

Cố Vô Kỵ sợ Cố Vô Ưu không biết quy củ của học viện Lộc Minh, ôn tồn nói với con gái bảo bối của mình: “Man Man, học viện không như ở giống nhà, ngoại trừ học cầm kỳ thi họa, nữ hồng, bếp núc, còn phải học lễ nghi tính toán.”

“Mỗi năm......” Ông nói những lời này rất nhẹ nhàng: “Còn phải xem xét cấp bậc.”

Thật ra ông không để bụng thành tích của con gái mình như thế nào, xung quanh nữ nhi có ông che chở, không ai có thể phán xét nàng thế nào.

Nhưng vấn đề là ——

Cố Vô Ưu đã kiêu ngạo từ nhỏ, còn vô cùng coi trọng thể diện, không cho phép người khác khinh thường nàng, nếu chẳng may xét cấp bậc được hạng bét gì đó thì chắc chắn sẽ không vui.

Ông nghĩ rồi lại nghĩ, cẩn thận thương lượng với nàng: “Man Man, không bằng ta mời thầy cho con, kêu hắn vào nhà dạy con được không?” Lúc nói chuyện, ông vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Cố Vô Ưu, sợ nàng lại không vui.

Nếu như trước kia.

Cố Vô Ưu chắc chắn sẽ bắt đầu làm ầm, nhưng bây giờ nàng đã sống hơn một đời rồi, sao có thể như trước kia, không đạt được kết quả liền khóc ầm nữa chứ? Nàng chỉ mím môi, khuôn mặt nhỏ tinh xảo lộ ra vẻ kiên định, giọng điệu cũng rất quyết đoán: “Không, con muốn đến học viện.”

“Nhị tỷ dạy học ở đó, Thất muội cũng đi học ngay đó, ngay cả Cửu đệ cũng đọc sách ở Dư phủ, con không muốn ở một mình trong phủ đệ.”

Những lời này như kim đâm vào tim Cố Vô Kỵ, khiến ông lập tức bủn rủn một hồi.

Vì tính tình của Man Man mà từ nhỏ đã không có bằng hữu, chỉ cần nghĩ đến lúc nàng còn nhỏ chơi đùa một mình trong phòng, đôi mắt của ông lập tức không khỏi chua xót. Cố Vô Kỵ vẫn luôn quan niệm rằng “Trời đất bao la, nữ nhi vui vẻ là quan trọng nhất”, nên cũng không để ý nữa, vứt hết những lo lắng kia ra sau đầu.

Mở miệng dỗ người: “Được, con muốn đi, chúng ta liền đi.”

Nói xong, Cố Vô Kỵ lại cười: “Chờ qua Tết, ta sẽ nói một tiếng với Từ tiên sinh ở học viện Lộc Minh cho con.”

Nào ngờ Cố Vô Ưu lại lắc đầu, nhìn vào mắt ông mà nhẹ nhàng nói: “Con muốn đi ngay ngày mai.”

Cố Vô Kỵ ngẩn người, lúng ta lúng túng nói: “Nhưng mà còn một tháng nữa, nên ăn tết.” Trời lại vô cùng giá rét, ông không muốn để con gái mình đi chịu khổ, nhưng vừa thấy vẻ mặt trầm xuống của Cố Vô Ưu thì ông không khỏi chịu thua.

Không ngừng dỗ dành: “Nếu con muốn đi thì đi thôi, ngày mai ta vừa lúc nghỉ hưu mộc, đi với con.”

Trong lòng ông nghĩ Man Man hứng thú nhất thời, phỏng chừng không được mấy ngày nữa thì nàng sẽ ngại đi học quá sớm, đồ ăn ở học đường không thể ăn...... Một khi đã như vậy, sao ông còn phải chọc nàng không vui ngay lúc này chứ?

Cố Vô Ưu thấy ông đáp ứng mới nhẹ nhàng thở ra.

Đêm đã khuya, nàng cũng nên đi về phòng, tuy Cố Vô Kỵ luyến tiếc nhưng vẫn hiểu nàng vừa trở về, thân thể mệt nhọc phải nghỉ ngơi cho tốt, tiễn nàng ra khỏi cửa, chờ đến khi đi tới cửa, Cố Vô Ưu cảm nhận được ánh mắt chăm chú ở phía sau, câu “Phụ thân” trong miệng đã phun ra nuốt vào mười mấy lần nhưng cuối cùng vẫn nói không nên lời.

Chỉ có thể quay đầu nhìn ông, nhấp môi, thấp giọng nói: “Người mau vào phòng đi.”

“Được.” Cố Vô Kỵ cười gật gật đầu, nhưng vẫn luôn nhìn nàng, không chịu đi vào.

Cố Vô Ưu không còn cách nào khác, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể kéo Bạch Lộ rời đi, lúc đi xa, còn có thể nhận thấy ánh mắt ấm áp ở phía sau, nàng thở dài trong lòng, cảm thấy mình thật sự quá vô dụng.

Ngẫm nghĩ, lại không kìm được mà nhớ tới Lý Khâm Viễn, nếu đại tướng quân ở đây, chắc chắn hắn sẽ biết nên nói gì với nàng.

Bạch Lộ bên cạnh thấy nàng rũ đầu, liền cười cổ vũ: “Hôm nay tiểu thư như vậy rất tốt.”

Cố Vô Ưu nhấp nhấp môi, nhìn thoáng qua phía sau, thở dài: “Đi thôi.”

“Vâng.”

Bạch Lộ cầm đèn, cẩn thận che chở Cố Vô Ưu đi về Trích Tinh Lâu, lúc đi trên đường, nàng ấy có vài điều muốn hỏi, người khác không biết nguyên nhân tiểu thư đến thư viện nhưng nàng ấy có thể đoán được một ít, rốt cuộc vị Lý Thất công tử chưa từng gặp mặt kia hấp dẫn tiểu thư ở chỗ nào chứ?

“Ta biết ngươi suy nghĩ cái gì.”

Cố Vô Ưu nhìn thẳng vào con đường trước mắt, nàng nhấp môi, giọng nói trầm thấp: “Bạch Lộ, ta biết ngươi và Hồng Sương đều thật lòng đối xử với ta, cũng biết trong lòng các ngươi lo lắng, nhưng...... có vài thứ, bây giờ ta không thể nào giải thích với các ngươi.”

Nàng nói xong, quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Lộ, đôi mắt hạnh trong trẻo như tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn: “Các ngươi chỉ cần biết rằng, ta sẽ không làm những chuyện tổn thương bản thân, ta vẫn sẽ là chính ta.”

Lời này.

Thật sự hơi kỳ lạ.

Nhưng Bạch Lộ nhìn vào ánh mắt quen thuộc này, do dự một phen rồi cũng gật đầu, không hỏi nhiều nữa.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, lúc sắp rời khỏi sân mới nhìn thấy một bóng người trên đường nhỏ cách đó không xa, người nọ đứng ở chỗ bóng tối, trong tay cũng không cầm đèn lồng, nhưng từ xưa đến nay phủ Định Quốc Công không thiếu tiền bạc, nô bộc lo lắng buổi tối các chủ tử khó thấy đường nên dù là một con đường nhỏ cũng treo đầy đèn lồng.

Cho nên.

Cố Vô Ưu vẫn thấy được bóng hình người nọ.

Người nọ cùng lắm chỉ mười tuổi, mặc đồ màu lam, choàng áo khoác, gương mặt giống với phụ thân nàng vài phần, trong ánh mắt thiếu vài phần nho nhã nhưng lại thêm một ít thanh tú, thế nhưng vì luôn mím môi nên có vẻ thiếu niên đó không có sự linh hoạt tuổi này nên có mà lại mang theo chút quật cường cao ngạo.

Cậu chỉ đứng ở kia, nhìn vào sân, không biết suy nghĩ cái gì, hai mắt có chút thất thần.

Mãi đến khi thấy ánh mắt của Cố Vô Ưu, cậu bé mới đột nhiên bừng tỉnh lại, ánh mắt phức tạp lại mang theo chút oán giận, không nói gì mà xoay người chạy.

“Là......”

Bạch Lộ cầm đèn lồng chiếu đến, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng đang chạy đi của thiếu niên: “Cửu thiếu gia.”

Cố Vô Ưu gật gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn hướng Cố Cửu Phi rời đi, nơi đó đã sớm không còn bóng dáng của cậu bé, đen tuyền, chỉ có ánh chiều tà...... Nàng rõ ràng nhìn thấy ánh mắt oán giận của Cố Cửu Phi, trong đầu lại không khỏi nhớ tới thiếu niên lúc trước đi cùng phụ thân đến Lang Gia đón nàng.

Ngày ấy cậu cũng mặc cả bộ màu lam như vậy nhưng cái đầu đã sớm cao qua phụ thân.

Lúc nhìn thấy nàng, câu đầu tiên chính là: “Hắn lại dám làm như vậy với tỷ ư!” Sau đó dưới ánh mắt ngẩn ngơ của nàng, nắm tay hung hăng vung đến Triệu Thừa Hữu vừa mới vào cửa.

Nàng và kế đệ từ nhỏ đã không hợp nhau, nàng ghen ghét Phó Giáng chiếm vị trí của mẫu thân, đương nhiên cũng sinh ác cảm với Cố Cửu Phi, mà Cố Cửu Phi thì sao? Cậu thế nào cũng oán hận nàng, rõ ràng thân là đích tôn của phủ Quốc công, lại bởi vì nàng mà từ nhỏ đã không được phụ thân yêu thích.

Càng không nói đến việc khi còn nhỏ nàng còn năm lần bảy lượt bắt nạt cậu. 

Nàng cho rằng nàng thất bại, Cố Cửu Phi là người vui mừng nhất, cậu bị nàng đè ép nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể dương mày thở mạnh, lại không ngờ cậu sẽ đứng bên người nàng, một đường hộ tống nàng hồi kinh. Ngay cả sau khi trở về kinh thành, nàng bị người chê cười, bị người nhạo báng, cậu cũng liên tiếp bảo vệ nàng ở trước mặt mọi người. 

“Tiểu thư?”

Bạch Lộ thấy nàng còn đứng tại chỗ, không khỏi lên tiếng gọi: “Sao vậy?”

Cố Vô Ưu lấy lại tinh thần, nàng thu hồi ánh mắt, lắc đầu: “Đi thôi.” Khi trở lại Trích Tinh Lâu, rửa mặt xong, nàng liền cho người lui xuống, tuy tính tình nàng kiêu căng nhưng cũng biết mùa đông giá lạnh, chưa bao giờ cho bọn nha hoàn gác đêm cả.

Có điều hôm nay có quá nhiều chuyện, đầu óc của nàng có chút hỗn loạn nên ngủ không được.

Trước kia lúc không ngủ được, Lý Khâm Viễn sẽ ôm nàng rồi đọc sách cho nàng nghe, bây giờ hắn không ở bên cạnh, nàng cũng không có sách gì để xem, rảnh rỗi cầm lấy quyển sổ trắng làm lúc rảnh ở trong xe ngựa, ngồi lên ghế viết vào ——

“Cuối cùng cũng trở lại kinh thành, thật vui vẻ vì được gặp lại bọn họ, cũng thật nhớ tướng quân, tuy rằng tướng quân trong lời nói của bọn họ hoàn toàn không giống với ký ức của ta, nhưng ta vẫn rất nhớ hắn, cũng may, ngày mai đã có thể đến thư viện, hy vọng có thể nhìn thấy tướng quân.”

Sau khi viết xong.

Cố Vô Ưu chống cằm chờ mực khô, chữ viết tay này của nàng là do Lý Khâm Viễn dạy, lúc nhìn những dòng chữ này, nàng lại nhớ đến dáng vẻ lúc trước Lý Khâm Viễn nắm tay dạy nàng từng bút từng bút, nói đến cũng lạ, sau khi viết xong những lời này, tâm trạng nóng nảy bất an lúc trước đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Cố Vô Ưu đọc những dòng trên vở một lần nữa mới cong môi đặt vào hộp, sau đó lấy khóa khóa kỹ càng lại.

*

Hôm sau.

Chính đường.

Chuyện Cố Vô Ưu muốn đi học, sáng sớm hôm nay, mọi người trong phủ Định Quốc Công đều biết được.

Mọi người kinh ngạc thì kinh ngạc nhưng nhiều hơn vẫn giống như Cố Vô Kỵ, cho rằng nàng hứng thú nhất thời nên cũng không ai nói gì thêm, Cố Vô Kỵ một lòng muốn nàng vui vẻ, chờ sau khi Cố Vô Ưu hành lễ với Cố lão phu nhân xong thì vui vẻ nói với nàng: “Man Man, đi, cha đưa con đến thư viện.”

Khi Vương Thành Đại mới vừa mang thai.

Cố Vô Kỵ hay nắm lấy tay bà, nói với cái bụng nhỏ mới phồng lên của bà: “Chờ sau khi con sinh, cha sẽ dẫn con đi học, đi tập võ.” Cũng mặc kệ trong bụng là con gái hay con trai.

Không ngờ rằng có một ngày, thật sự cũng đến lúc ông được trải nghiệm niềm vui đưa con gái đi học.

Cố Vô Kỵ đứng ở một bên, nhìn Cố Vô Ưu, khắp khuôn mặt đều là niềm vui không giấu được, Cố Cửu Phi ngồi ở một bên đột nhiên rũ mắt, cậu nhấp môi, bàn tay nhỏ đặt ở đầu gối không khỏi nắm lại thành đấm.

Phụ thân chưa từng đưa cậu đi......

Thậm chí cậu còn cảm thấy, có khi phụ thân còn không biết cậu đi học ở đâu.

Phụ thân nhà người khác đều ngóng trông con trai của mình có thể thành tài, có thể làm rạng danh gia tộc. Nhưng phụ thân của cậu trước nay chưa từng để ý tới cậu, cậu tốt thì tốt, không tốt cũng vậy, ông đều không để bụng.

À, không.

Cũng có lúc ông để ý.

Cố Cửu Phi nhẹ nâng khóe miệng, lộ ra một nụ cười mỉa, chỉ cần nhắc đến Cố Vô Ưu, phụ thân cậu sẽ thay đổi thành một người khác. Cậu còn nhớ rõ có một lần, Cố Vô Ưu đổ oan cậu làm hỏng bình hoa nàng thích nhất, phụ thân lạnh mặt bắt cậu xin lỗi Cố Vô Ưu.

Đột nhiên tay bị nắm lấy.

Cố Cửu Phi nghĩ là mẫu thân của mình, cậu không muốn khiến bà lo lắng, hít một hơi thật sâu hít, dự định đến Dư gia trước, thật ra thời gian còn sớm nhưng cậu không muốn lâm vào tình hình đó lần nữa...... Không ngờ, cậu vừa mới đứng dậy, vẫn chưa nói gì.

Cố Vô Ưu mở miệng: “Cửu đệ, đệ ra ngoài với bọn ta đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play