Bạn đọc đến đây có lẽ đã hình dung được một chút về nơi gọi là nhà của tôi. Nhà tôi ban đầu rất nghèo, bố mẹ tôi may mắn sống ở chợ và thời trước năm 2000, theo lời mẹ tôi kể thì người ta làm ăn rất ít, nên mẹ tôi quyết định mở hàng tạp hoá ra bán, ban đầu là bán chung với bà ngoại chỉ lèo tèo đâu đó trên dưới mười mặt hàng, sau đó nhờ buôn bán thật thà nên người mua đông hơn và bắt đầu có thêm vốn liếng để mở rộng hơn và tự mua cho mình một ngôi nhà nhỏ làm một sạp hàng riêng và càng phát triển thêm từ đó. Dĩ nhiên ở Việt Nam thì khi ai buôn bán đắt thì xung quanh ắt sẽ có người làm giống, chỗ tôi cũng không phải ngoại lệ, kế bên sạp hàng của tôi có một cô lúc tôi còn khoảng 6 tuổi thì cô đó đã có vẻ xấp xỉ 40 rồi, cô ta ban đầu cũng chỉ có một sạp hàng nhỏ như gia đình tôi và cũng ăn nên làm ra như gia đình tôi, nếu chỉ có vậy thì không phải là vấn đề, điều đáng nói là tôi có để ý một ông trung niên tầm tuổi cô đó bán chung và tối đến thì giăng mùng và ngủ lại tại đó luôn.