Tiếp chương 2
Toàn đại điện trở nên căng thẳng đột nhiên hắn khẽ cúi đầu giây tiếp theo nghe giọng nói trầm ấm đầy mị lực của hắn vang lên: “ Thuần tuân chỉ." Cô vui mừng cười híp mắt tốt tốt tốt. Cuối cùng, cô cũng có được người đàn ông với cơ bụng tám múi này, đại hôn được định vào ba tháng sau trong sự mong chờ không kìm nén được của cô. Ngày ấy cũng nhanh chóng đến, vào ngày đại hôn sau khi kết thức mọi nghi lễ rừm rà, phức tạp thì đêm cũng đã khuya, cô ngồi trên giường nhìn Thẩm Trạm với khuân mặt điển trai hơi đỏ do men rượu mỉm cười nói: “ Chúng ta chuẩn bị nghỉ ngơi nhé!”. Cuối cùng cô cũng có được hắn, đêm nay cô phải tẩn hưởng cho thoả thích, cô đưa tay qua cởi bỏ áo ngoài của hắn ngón tay không cẩn thận chạm vào cơ ngực săn chắc, đàn hồi của hắn cảm giác thật tuyệt vời khó mà tin nổi cô không kìm được mà chạm lại lần nữa thật không thể trách cô chỉ là đôi tay này không nghe lời nhưng vừa chạm đến lần thứ hai cô bị hắn nắm lấy cổ tay. Cảm nhận những ngón tay thô ráp cọ qua cổ tay mịn màng của cô, cả người cô run lên vừa định thuận nước đẩy thuyền lao vào lòng hắn thì bụng cô không hợp thời điểm kêu lên một tiếng ục ục lập tức mặt cô đỏ bừng, lặng lẽ rút tay về ôm lấy bụng rúc đầu vào ngực hắn. Trời ơi thật mất mặt nhưng dù mất mặt cô vẫn muốn ăn, cô ngẩng đầu nhìn hắn một cái rồi lắp bắp nói: “ Hay là, ngươi cho ta gọi chút đồ ăn nhé.” cô chưa nói hết nháy mắt với hắn, chắc hẳn hiểu ý cô chứ, dù cô là công chúa nhưng công chúa nào lại gọi người hầu mang đồ ăn vào trong đêm tân hôn chứ, nếu truyền ra ngoài thì mất mặt lắm. Có lẽ thấy ánh mắt khẩn thiết của cô, hắn cười cười nói: “ Vất vả cả ngày chắc là đói rồi.” Cô gật đầu như gà mổ thóc ừm ừm ừm, tốt hắn tinh tế hơn cô tưởng nhưng cô nghi hắn sẽ giúp cô gọi đồ ăn mang vào phòng, không ngờ giây tiếp theo hắn bắt đầu cởi áo cô sửng sốt, không phải cô nghĩ đến kiểu ăn này. Nghĩ đến những hình ảnh không thể miêu tả trong đầu mặt cô liền tái xanh, không kìm được sự xấu hổ cô khẽ đập vào hắn một cái: “ Chàng… chàng đừng làm bậy nhé.” nói xong câu đó cô thấy hắn sững lại một giây sau đó không kìm được bật cười cô lại lần nữa không hiểu mô tê gì, “ Cười gì chứ." Cô trừng mắt nhìn hắn, có lẽ hắn nhận ra cô đã hiểu lầm nụ cười trên môi Thẩm Trạm càng sâu hơn, sau khi cười rất lâu hắn mới giải thích với với cô: “ Ta thay y phục xong ta dẫn nàng xuống bếp nấu ăn, giờ này hạ nhân đều đã ngủ ta cũng không phải người không biết điều, nhưng mà chỉ không biết nàng có vội hay không thôi." Bốn chữ cuối cùng hắn kéo dài giọng một cách chế nhạo, nhìn vào ánh mắt trêu chọc của hắn cô chỉ cảm thấy hơi nóng bốc lên đầu sắp bốc khói luôn rồi. Không cần nhìn cô cũng biết mặt mình giờ chắc giống quả táo đỏ, cô che mặt yếu ớt phản bác: “ Ta không vội đâu.”
“ Được được nàng không vội. ” hắn cười cười đáp lời, ánh mắt rõ rãng không tin thất tức chết cô mà.
Hết chương 2.