Lễ Giáng Sinh năm ấy, em làm một bàn cơm lớn, mua mấy bó hoa đặt lên bàn cơm.

Em hỏi anh ấy, mỗi một ngày ở cùng một chỗ với cháu có phải rất dày vò hay không, em nói cho anh ấy, người đàn ông em xem mắt rất có tiền, đến lúc đó em sẽ trả hết tiền cho anh ấy.

Anh ấy nói, người đó đến thực sự dối tốt với cháu là được, chú chăm soc cháu vốn dĩ là đương nhiên. Ngày đó anh ấy bận quá không cạo râu, em nhìn gương mặt kiên nghị lại tiều tụy của anh ấy, rất tự trách.

Anh ấy giơ chén rượu muốn chạm ly với em, anh ấy nói, về sau không được làm việc ngốc nữa, cháu biết cháu như vậy làm chú thực sự rất lo lắng hay không.

Em nhìn anh ấy cười cười gật gật đầu, uống một hơi cạn sạch.

Năm thứ hai COVID-19 bạo phát diện tích lớn, quyết định kết hôn của em cũng bị cắt đi.

Sau khi em về đến nhà, phát hiện trong nhà có thêm một người. Là cô, cô là lão đại trong nhà nhưng bà ấy không kết hôn, tự mình mở phòng mai mối.

Em vừa mới vào cửa cô ngồi ở trên sô pha hỏi em, cháu gần đây đi đâu làm gì mà vẫn luôn không nhìn thấy cháu.

Em nói, cháu có một người bạn sinh con, bên người cô ấy không có ai chăm sóc, cháu với cô ấy có quan hệ tốt nhất, nên chỉ có thể đến chăm sóc cô ấy.

Cô liếc mắt nhìn em một cái, ba tháng Tiểu Nghiêu biến mất cũng nói như vậy với Viên Viên, lòng em cũng căng thẳng.

Bà ấy nói, đứa nhỏ Nghiêu Nghiêu từ nhỏ rất ngoan, hiểu chuyện, nhìn thấy nó như bây giờ, cô làm mẹ trong lòng sẽ kiên định.

Em nghĩ rằng em nghe nhầm, ừ một tiếng.

Cô nói, mẹ cháu miệng rộng chưa nói với cháu à, ba nó vài ngày trước mới đến tìm cô nói là muốn cô đưa con ông ta cho ông ta.

Cô ở nhà cháu, cháu không chê phiền chứ, cô nói một cách âm dương quái khí*.

(*: Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định.)

Em nói, cô muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu, không có việc gì đừng ra bên ngoài, tình hình dịch bệnh hiện tại rất nghiêm trọng.

Cô lại lầm bầm lầu bầu một câu, nên đến thì vẫn phải đến. Em cảm thấy bà ấy giống như người điên.

Buổi tối hôm đó mẹ em nói việc của cô cho em, chú nhỏ không phải chú nhỏ, là anh họ em.

Mẹ em nói, đứa bé kia không thể giữ, nói không chừng lớn lên chính là kẻ ngốc, nhanh chóng đưa đến viện phúc lợi.

Em nói, tất cả do mẹ quyết định.

Mẹ em cũng không nhịn được cục tức này, bà ấy nói, gọi chị cái gì, bà ấy là mẹ anh! Anh cũng là đứa con hoang. Thứ đồ không lên được mặt bàn, đứa nhỏ kia các người không ném thì tôi sẽ đi đến nhà anh mang nó đến viện phúc lợi.

Ba em ngăn mẹ lại, ông ấy nói, Viên Viên là vô tội hơn nữa cửa kia của ông nội còn phải đi qua, việc này phải từ từ thương lượng.

Chú nhỏ, mắt choáng váng, Anh ấy chạy ra ngoài, để lại mình cô ngồi khóc.

Mẹ em nói cô, khóc một chút rồi rời khỏi nhà chúng tôi.

Ba vẫn đau lòng cho chị gái mình, ở một bên vẫn luôn khuyên bà ấy.

Em thay giày rồi đuổi theo.

Cuối cùng em tìm thấy anh ấy ở một cửa hàng tiện lợi dưới tầng một nhà mình, anh ấy mua bình rượu trắng, vừa mới mở ra là muốn uống.

Đã bị em nhận lấy, em thử một ngụm, đắng, nên nôn ra.

Sau đó anh ấy lại xe đến tiểu khu mà anh ấy từng thuê cho hai người trước đó, sau khi vào phòng anh ấy mở miệng, địa vị chú ở trong lòng cháu hiện tại có phải đặc biệt hèn mọn hay không?

Anh ngồi xổm trên mặt đất, thân mình vẫn không ngăn được mà run rẩy.

Em ôm lấy anh ấy, xoa đầu của anh ấy. Nói cho anh ấy, ở trong lòng cháu chú vẫn luôn là siêu nhân, không cần luẩn quẩn trong lòng, tim cháu đêm nay vẫn sẽ luôn ở cùng chú.

Anh ấy chui vào trong lồng ngực của em nói, cảm ơn.

Sau đó chân em đã tê rần, đành phải bảo chú nhỏ đứng lên, em nói với anh ấy chân mình đã tê, bảo chú nhỏ ở đây nghỉ ngơi thật tốt, em nghỉ chút rồi đi.

Anh ấy gật đầu, đi vào phòng ngủ.

Nhưng em cũng chưa từ bỏ ý định, đi vào phòng ngủ.

Em hỏi chú nhỏ, nếu trước đó chúng em không có mối quan hệ đó, anh ấy có thể yêu em hay không.

Anh ấy nói, sẽ không.

Em khóc nói tốt, cảm ơn chú đã không thế.

Em che chăn trên người anh ấy lên đầu anh, đánh một quyền rồi chạy về nhà.

Lúc trung thu, mọi người đều đi cùng nhau, ba mẹ em cùng với em, ông nội và cô, chú nhỏ cùng con em và Viên Viên ăn cùng nhau.

Ngày đó cá là cô làm, me em ăn một miếng là nôn ra, bà ấy nói khó ăn. Viên Viên lại lấy đũa ăn cá liên tục, chú nhỏ kính rượu với ba, ba xụ mặt nhưng vẫn uống ly rượu đó với anh ấy.

Ông nội uống đến đỏ ửng mặt nói, tuổi Diệu Diệu không còn nhỏ nữa, tình cảm và cuộc sống cũng phải lo.

Ba em nói, năm nay để nó kết hôn, sớm đi sớm thanh tĩnh.

Em liên tiếp cúi đầu ăn cơm, cái gì cũng không nói.

Viên Viên ôm đứa trẻ vừa bón cơm, cô ấy nói, anh chị dâu khẳng định cũng muốn bế cháu đi.

Em nói, Quốc Khánh năm nay cháu sẽ kết hôn, cháu với bạn trai đã thương lượng xong rồi.

Chú nhỏ đến phòng bếp bê một chén canh gà lên cho em, anh ấy nói em thiếu máu nên để em uống nhiều canh gà, em đưa canh gà cho Viên Viên, nói đứa nhỏ của cô ấy xinh đẹp, để cô ấy đút canh gà cho đứa nhỏ.

Chú nhỏ lại gắp rất nhiều đồ ăn vào trong bát em, ông nội vẫn khen chú nhỏ vẫn sủng em như trước đây, vỗ tay ha ha nở nụ cười.

Em nói, chú nhỏ nên đi báo danh vào Học viện điện ảnh, nếu không sẽ lãng phí thiên phú diễn xuất của chú.

Chú nhỏ nói, cháu vĩnh viễn thích đối nghịch với chú.

Cô lấy chiếc đũa muốn đánh em, bị chú nhỏ ngăn cản.

Bữa cơm đó, chỉ có Viên Viên, ông nội và đứa nhỏ là thực sự ăn cơm, những người còn lại đều đang biểu diễn.

Sau đó em thật sự định ngày kết hôn với người đàn ông xem mắt, là lúc Quốc Khánh.

Em cũng không nghĩ vì sao người đàn ông này thống khoái thẳng thắn muốn cưới em như vậy, ba mẹ em cũng không nghĩ nhiều.

Hôn lễ của em, chú nhỏ nói rất nhiều với người đàn ông đó, chú nhỏ nói phải sủng em, nếu không tốt với em chú sẽ không tha cho anh ta.

Sau khi kết hôn em mới biết được người đàn ông bởi khi còn nhỏ nhìn thấy mẹ mình yêu đương vụng trộm, cho nên anh ta thề phải trừng trị những người đàn bà hư hỏng, em ở trong lòng anh ta chính là như thế. Mỗi lần anh ta ngủ với em sẽ đánh em, vì che giấu vết thương trên mặt mình nên mỗi lần ra ngoài em đều makeup rất đậm, lần đó đi siêu thị vừa lúc gặp ba người một nhà của chú nhỏ.

Viên Viên mời em đến nhà cô ấy chơi, em nói không được, trong nhà còn có chuyện phải làm.

Lúc em mua đồ nói chuyện với Viên Viên làm rơi một quả cam, chú nhỏ giúp em nhặt lên. Anh ấy thấy được vết thương trên mặt em, anh ấy hỏi có phải chồng em đánh hay không, em nói không phải, là do tự mình không cẩn thận đụng vào đâu đó, anh ấy nắm cánh tay em, vết thương trên cánh tay rất đau, không lừa được anh ấy, anh ấy đến nhà em gọi người đàn ông đang ngủ dậy.

Chú nhỏ nói muốn em ly hôn với người đàn ông đó, nói muốn báo cảnh sát. Em không muốn có chuyện phiền toái quấn thân, em cầu xin chú nhỏ buông tha em, em là cái dạng người gì cũng có thể chịu được, đừng để ba mẹ lo lắng cho em.

Chú nhỏ nói, chú là người chết ư? Chú không lo lắng cho cháu?

Viên Viên cũng ôm đứa nhỏ, ở bên cạnh khuyên em, người đàn ông không sao cả mà nói, ly hôn thì ly hôn, cô ta cũng chỉ là một con đàn bà thối, dù sao tôi cũng đã ngủ đủ cô ta rồi.

Chú nhỏ hung hăng đánh anh ta, người đàn ông nói, chú kích động như vậy sẽ không phải từng ngủ với cô ta chứ!

Người đàn ông bắt đầu lôi kéo đứa trẻ của Viên Viên, anh ta nói, đứa nhỏ này có phải chính là đứa con mà con đàn bà thối này sinh ra trước đó không?

Viên Viên ép hỏi chú nhỏ trước đó có gạt cô ấy điều gì không, chú nhỏ không giải thích, anh ấy đánh người đàn ông một quyền hôn mê bất tỉnh.

Tháng ba năm nay em cuối cùng cũng ly hôn, nghe mẹ nói chú nhỏ hay cãi nhau với Viên Viên, đứa nhỏ cũng tạm thời cho cô mang đi.

Đứa bé kia em còn chưa nhìn một lần nào, cô vẫn luôn nhắc nói, đứa con gái xinh đẹp như vậy sợ sau khi lớn lên sẽ là đứa ngốc.

Em nói thật, em nói đứa nhỏ không có quan hệ gì với chú nhỏ, là em sinh với người đàn ông khác.

Cô ôm lấy em và nói, cuối cùng sau hai năm Nghiêu Nghiêu cũng lấy lại danh dự.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play