9.

Mãi cho đến khi tiếng người xung quanh lớn hơn, nghe thấy có người gọi tên Lục Trì, tôi mới lấy lại được chút tinh thần, lau sạch nước mắt, ngẩng lên nhìn về phía hai người đánh nhau.

Tần Vụ trước giờ ra tay tàn nhẫn thế nào tôi biết, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy Lục Trì mất kiểm soát như vậy.

“Đừng đánh nữa!”

Tôi không nhìn Tần Vụ mà xông lên ôm lấy hông của Lục Trì, gọi tên anh.

Cơ thể Lục Trì cứng đờ. Anh ngừng tay, đứng thẳng dậy nắm lấy tay tôi dẫn người lui về sau hai bước, dùng thân mình đứng chắn trước người tôi.

Tần Vụ ngẩng gương mặt bầm dập dính máu lên, cắn răng, dùng lưỡi đẩy má, hai mắt đỏ rực nhìn tôi chằm chằm.

Tôi mặc kệ, quay qua kéo Lục Trì: “Anh đi bệnh viện với em.”

“Em chỉ nhìn thấy mỗi anh ta bị thương thôi sao?” Tần Vụ chợt lên giọng lạnh lùng chế giễu: “Anh cũng bị thương.”

Tôi không thèm ngoảnh lại nhìn Tần Vụ, chỉ chăm chăm lôi Lục Trì rời đi.

Nhưng anh ta nào bỏ qua: “Nguyễn Thanh, em được lắm, thằng đàn ông nào cũng bị em xoay quanh như chong chóng. Bản lĩnh quyến rũ đàn ông này em học từ mẹ mình đúng không?”

Tôi đứng khựng lại, buông Lục Trì định xông lên ra, đi tới trước bàn ăn cầm một ly rượu vang lên quay sang hất thẳng vào mặt Tần Vụ.

Rượu vang đỏ hắt thẳng vào vết thương của anh ta, chảy róc rách từ tóc xuống mặt, chật vật nhìn không ra biểu cảm trên khuôn mặt.

Tôi gằn từng chữ: “Tần Vụ, anh đúng là một thằng khốn nạn!”

10.

Tôi tới bệnh viện cùng Lục Trì.

Trên người Lục Trì có không ít vết bầm, bên mép cũng có một vết thương nhỏ, tóc thì rối xù lên, trông chẳng hợp với khí chất trong trẻo lạnh lùng của anh tẹo nào, mà trông có hơi hoang dã, làm mấy cô y tá trong phòng cứ chốc chốc lại nhìn lén anh.

Tôi bật cười.

Lục Trì đang băng bó vết thương ngước lên nhìn tôi: “Trông anh… kỳ quái lắm hả?”

Giữa chừng thoáng khựng lại thế kia, tôi thấy chắc anh muốn hỏi trông anh buồn cười lắm à mới đúng.

Tôi ngưng cười, lắc đầu nói: “Đẹp trai lắm!”

Lục Trì liếc tôi rồi gật một cái thật nhẹ, cúi đầu không nói nữa.

Hồi cấp ba anh cũng thế này, làm gì cũng lạnh nhạt, ít nói nhưng rất cẩn thận.

Hành động của anh tối nay khiến tôi khá bất ngờ.

Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi mở miệng giải thích: “Đàn anh Lục, cảm ơn anh hôm nay đã ra mặt giúp em, thật ra chuyện Tần Vụ định nói là hồi lớp 11…”

“Nguyễn Thanh.” Anh cắt ngang lời tôi: “Chuyện không vui em không cần nói, anh không muốn thấy em khó xử.”

Tôi ngơ ngác nhìn anh.

Đôi mắt anh thâm thúy nhưng cũng rất ung dung, tựa như có thể bao dung cho tất cả mọi chuyện, khiến người ta nhìn vào thấy yên tâm.

Tôi vội dời ánh mắt, không dám tiếp tục nhìn, nhân tiện chuyển đề tài luôn: “Đàn anh Lục, sao lần này anh về nước đột ngột thế? Anh đi một hơi nhiều năm như thế, bọn em ai cũng nghĩ anh tính di cư ra nước ngoài luôn.”

“Anh không di cư, cũng chưa từng có ý định di cư.” Anh nhìn tôi cười: “Học hành thành tài anh về nước thôi.”

Nụ cười của anh quá đỗi đẹp đẽ.

“Cũng phải ha, người thường như chúng em nào theo kịp suy nghĩ của anh.”

Không biết lời vừa rồi của tôi có chỗ nào không đúng mà anh thôi cười, cũng không nhìn tôi nữa.

Tôi lấy làm khó hiểu, nhưng đứng trước mặt anh tôi không dám lỗ mãng, đành yên lặng đợi anh băng bó xong vết thương rồi rời khỏi bệnh viện.

“Lên xe đi.” Anh nói.

Tôi lưỡng lự mất mấy giây, thầm nghĩ anh bị thương thế này là bởi vì mình, quả thật nên đưa người về tới tới chốn: “Hay là, để em lái xe cho?”

Anh khựng lại: “Em tiễn anh à?”

Tôi gật đầu.

Anh cười nói: “Yên tâm đi, chân anh không bị thương, để anh đưa em về trước.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play