7.

Tôi không ngờ được rằng, lời bông đùa Tiêu Tiêu nói lúc trước lại thành thật. Buổi gặp mặt đó, Lục Trì và Tần Vũ đã đánh nhau.

Càng khiến tôi bất ngờ hơn là, người ra tay trước là Lục Trì.

Lục Trì là người như thế nào?

Thời cấp ba, mọi người thường dùng cụm từ trong trẻo lạnh lùng để hình dáng vẻ của anh, lớn lên, những từ đó lại được thay thành cấm dục và kiêu ngạo.

Theo như lời của Tiêu Tiêu nói thì đời này Lục Trì chẳng biết xấu và dốt là gì.

Thời đi học, anh vừa là hot boy vừa là học thần, là con nhà người ta, là ánh trăng sáng trong lòng vô vàn nữ sinh, người duy nhất có thể cạnh tranh vầng hào quang ấy với anh là Tần Vụ nhập học muộn hơn một năm.

Nói đến Tần Vụ.

Đêm hôm đó sau khi tôi về nhà, tôi thấy đồ của anh ta đã được chuyển đi hết.

Sau đó, anh ta không liên lạc với tôi nữa, tình hình trông có vẻ yên lặng hơn tôi tưởng nhiều. Trầm lặng, không gây ra bất cứ gợn sóng nào.

Như thể mười năm của chúng tôi là giả.

Tôi cứ nghĩ dù có gặp lại Tần Vụ, tôi vẫn sẽ giữ được tâm thế bình tĩnh, nhưng khoảnh khắc trông thấy Lâm Miên Miên kéo tay Tần Vụ bước vào, cảm giác chán ghét lập tức dâng trào trong lòng tôi.

Tôi siết chặt chén rượu trong tay, hít sâu một hơi, không ngừng tự nhủ với bản thân rằng: Người sai là Tần Vụ, không phải mình.

Tần Vụ và tôi liếc mắt nhìn nhau một cái rồi lạnh nhạt dời đi.

Lâm Miên Miên dính lấy anh ta cứ như người không xương vậy, mà anh ta thì cũng rất đỗi cưng chiều cô ấy, gần như là muốn gì được nấy.

Có người thấy lạ quá mới hỏi: “Tần Vụ, không phải cậu đang hẹn hò với Nguyễn Thanh à? Không phải sắp kết hôn rồi à?”

Lúc nói, người đó còn không ngừng đảo mắt giữa tôi và Tần Vụ, một cái nhìn đầy ẩn ý.

Tần Vụ im lặng không nói gì, tôi đặt chén xuống, mỉm cười nói: “Chúng tôi chia tay rồi.”

Bầu không khí xung quanh rơi vào yên lặng.

Tôi với Tần Vụ có thể coi là hai người khá có tiếng, không ít người trước đấy biết chuyện anh ta cầu hôn tôi, nhưng một thời gian ngắn sau đã chia tay khiến không ít người thấy bất ngờ.

Lớp trưởng Chu Lập đứng lên cười hòa giải: “Nữ thần tới rồi đó à, qua đây ngồi đi. Vất vả lắm chúng tôi mới mời được cậu tới đây đấy, lâu lắm rồi không gặp, nghe nói giờ cậu đang điều hành một phòng làm việc à?”

Tôi thuận theo ngồi xuống hàn huyên đôi câu với lớp trưởng về công việc, không tiếp tục chủ đề trước đấy nữa.

Tần Vụ và Lâm Miên Miên ngồi đối diện nhỏ giọng cười đùa với nhau, coi mọi người xung quanh như không khí.

Rõ ràng anh ta biết, người tôi ghét nhất là Lâm Miên Miên.

Kể từ sau khi tôi xen vào việc cô ta xúc phạm, đánh đập bạn học khác, chúng tôi đã kết thành thù.

Sau này ở bên Tần Vụ rồi, thấy anh ta thiên vị cô ta, dù cho tôi không thoải mái nhưng vì nể mặt anh ta, tôi vẫn dửng dưng như không, nước sông không phạm nước giếng.

Đến năm tốt nghiệp, cô ta vậy mà dám lấy bản thảo đề cương khóa luận của tôi mang đi bảo vệ, tới khi tôi thu thập đầy đủ chứng cứ chuẩn bị tố giác, chính Tần Vụ là người ngăn tôi lại.

Tôi không đồng ý. Cứ thế, anh ta chầu trực dưới tòa ký túc xá của tôi suốt ngày, đến khi đôi mắt thâm quầng, đôi môi nứt nẻ, khàn giọng bảo: “Thanh Thanh, em tha cho cô ấy đi! Em muốn đưa ra điều kiện gì cũng được.”

Bộ dáng của anh ta khiến tôi đau lòng, nhưng chuyện này quả thật đã chạm tới giới hạn của tôi: “Dù cho anh có nói gì đi nữa em cũng không thể đồng ý chuyện này.”

Anh ta nhìn tôi một lúc lâu, nở nụ cười tự giễu: “Em cứ coi như, đang báo đáp ơn cứu mạng của anh đi.”

Khoảnh khắc ấy, tia nắng ấm áp chiếu vào người tôi hóa thành băng, lạnh lẽo đến mức khiến tôi sinh ảo giác mình đặt chân vào hầm băng sâu hun hút.

Năm ấy sau khi được anh ta cứu về, vì báo đáp, tôi từng nói rằng, mình có thể đồng ý vô điều kiện với anh ta một lần, xem như trả ơn.

Năm năm anh ta theo đuổi tôi, dù cho tôi chần chừ mãi không đáp ứng, anh ta cũng không lôi điều kiện này ra để thúc ép tôi.

Tôi không ngờ rằng anh ta lại dùng nó cho Lâm Miên Miên, coi như đang báo ơn.

Mãi một lúc lâu sau, tôi mới tìm lại được tiếng nói: “Chả trách Lâm Miên Miên to gan như vậy. Hóa ra là cô ta biết chắc anh sẽ đứng về phía mình.”

8.

Tôi tha cho Lâm Miên Miên.

Ba tháng tâm huyết của tôi cứ như thế chắp tay nhường cho kẻ khác, còn bản thân thì gấp rút chuẩn bị một bản thảo thiết kế mới trong đúng một tuần lễ.

Lần bảo vệ khóa luận tốt nghiệp ấy, tôi nhận con B đầu tiên trong suốt hành trình học đại học của mình.

Sự kiện ấy đã trở thành chướng ngại tôi không vượt qua được, bản thân Tần Vụ cũng biết rõ điều ấy nên từ đó về sau, anh ta không để tôi gặp được Lâm Miên Miên nữa. Có tôi sẽ không có cô ta, mà có cô ta thì không có tôi.

Tôi thầm nhủ trong lòng mình rằng, thôi thì coi như đã thanh toán xong chuyện năm ấy, tôi tách biệt rạch ròi chuyện báo đáp với tình cảm, không còn quá để tâm đến chuyện báo đáp anh ta nữa.

Nhưng trên thực tế, sau đấy vẫn có không ít lần tôi cúi đầu trước anh ta, cuộc tình của chúng tôi cứ thế phát triển cùng với sự nhún nhường.

Chẳng biết từ bao giờ, tôi lại có thói quen nhường nhịn, còn anh ta cũng quen với việc tôi tự động thỏa hiệp.

Giờ nghĩ lại mới thấy, hồi đó mình đúng là ngu tới mức làm người ta bật cười.

Lâm Miên Miên ngồi phía đối diện chẳng biết sao lại liếc tôi một cái rồi thì thầm gì đó với Tần Vụ, sau đấy Tần Vụ cũng nghiêng đầu nhìn theo, môi nhếch lên nở nụ cười nhẹ.

Nhìn hai người họ, lòng tôi chợt dâng lên luồng cảm xúc bực bội, bỗng thấy cả bàn thức ăn phong phú trước mắt không còn ngon miệng nữa.

Ngay lúc tôi định đứng lên ra ngoài hít thở không khí thì bên tai vang lên một thanh âm nghe lạnh lùng trong trẻo: “Anh ngồi đây được không?”

Tiếng nói ấy khiến trái tim tôi như bị ai đó véo một phát, nhói lên.

Tôi ngẩng đầu nhìn người đứng cạnh đó vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt, gương mặt đẹp trai ấy dần trùng khớp với hình bóng chàng thiếu niên trong trí nhớ của tôi

Là Lục Trì.

Không biết có phải do tôi gặp ảo giác hay không mà khi thấy tôi sững sờ, hình như Lục Trì có nhếch môi cười nhẹ.

Tôi hoàn hồn, nói: “Đàn anh Lục Trì, cứ tự nhiên đi ạ.”

“Nguyễn Thanh, trông em chẳng khác khi xưa chút nào.”

Chẳng hiểu sao lúc nghe anh nói thế, tôi chợt thấy hơi luống cuống.

Ngày ấy tôi là người rất kiêu ngạo, và cũng không khiêm tốn gì cho cam.

Theo như lời Tiêu Tiêu thì tôi hồi ấy là một con thiên nga trắng mắt để trên đỉnh đầu, vào lần đầu tiên trông thấy tôi cô ấy đã nghĩ đời này chắc có lẽ tôi sẽ cô đơn cả đời.

Còn tôi của hiện tại sớm đã bị hiện thực quanh quật mài mòn hết góc cạnh, không còn dáng vẻ kiêu ngạo tự tại nữa.

Hồi cấp ba, Lục Trì là người đã đề cử tôi vào trạm radio của trường, cũng hết mực quan tâm giúp đỡ tôi. Dù cho vẻ ngoài của anh hơi lạnh nhạt nhưng chung quy lại anh vẫn là một người dịu dàng.

Hồi ấy gần như nữ sinh toàn trường đều thầm thương Lục Trì, tôi cũng không ngoại lệ, thậm chí còn từng viết thư tình cho anh. Nhưng sau khi nhận thư tình, anh chẳng tỏ vẻ gì khác thường, vẫn giữ thái độ ôn hòa trước sau như một. Lúc đấy vì giữ thể diện cho bản thân, tôi cũng không tiếp tục đề cập đến chuyện ấy nữa.

Việc anh không thể hiện thái độ khác thường càng khiến tôi tin chắc vào việc anh không có tình cảm gì với tôi. Dù lòng mất mát nhưng sau tôi cũng không tiếp tục nhớ thương anh nữa.

Sau đấy anh ra nước ngoài ngay sau khi vừa tốt nghiệp cấp ba, tôi cũng bước vào cuộc chiến đầy khốc liệt của lớp 12, giữa đôi bên không còn sự xuất hiện nào nữa.

Bảy năm sau gặp lại, trong phút chốc tôi cảm thấy hơi xa lạ.

Anh không nói gì thêm mà ngồi luôn xuống. Lúc thì hàn huyên đôi câu với tôi, khi thì Tiêu Tiêu ngồi cạnh hỏi anh chút chuyện liên quan đến thời gian sinh sống ở nước ngoài. Tuy anh đáp lại đơn giản nhưng cũng khơi gợi phần nào sự tò mò của bọn tôi, tôi cũng dần tìm lại cảm giác thân thuộc.

Bầu không khí phía tôi đang hòa hợp thì nghe thấy phía đối diện có tiếng động.

Ngước mắt lên nhìn, tôi thấy Tần Vụ gạt phăng ly rượu xuống đất. Lâm Miên Miên nhíu mày nhìn anh ta, còn anh ta mặt mày sa sầm, chẳng biết trong đầu nghĩ cái gì.

Dường như anh ta cảm nhận được ánh nhìn của tôi nên ngước lên nhìn lại, tôi thấy thế cũng thản nhiên đối diện, liếc xong lại cúi xuống uống canh.

Cán sự môn thể dục ngồi bên cạnh anh ta ngà ngà say, cười ha hả chọc ghẹo: “Không ngờ thằng nhóc nhà cậu lại chia tay với nữ thần đấy, tôi nhớ là năm đó cậu rất…”

“Chẳng có gì là không thể cả.” Tần Vụ lạnh lùng nói: “Tôi sợ bẩn.”

Bên tai tôi ù đi, mọi âm thanh đều tự động được đẩy ra xa.

Tôi nhìn Tần Vụ, nhất thời mất đi tiếng nói và năng lực hành động.

Mắt anh ta ánh lên vẻ khoái trá, cười nhạt nói: “Mấy người chưa biết đúng không, năm lớp 11 cô ta bị đám người ở hẻm sau…”

Câu nói của anh ta bị cắt ngang, có người giáng ngay một đấm vào mặt anh ta.

Tôi hoang mang ngồi tại chỗ, nước mắt tràn mi.

Đó là Tần Vụ ư?

Đó là Tần Vụ, người đã cứu cô ra khỏi hẻm nhỏ tối tăm đó sao?

Tôi vẫn nhớ rất rõ bóng lưng anh ta lúc xông lên liều chết vì tôi, anh ta đã từng vì tôi mà cố hết sức không nhắc đến đề tài này.

Thậm chí bấy lâu nay, anh ta cũng chưa từng có bất kỳ hành động thân mật nào với tôi.

Tôi đã từng cho rằng, hành động ấy là thể hiện cho tình yêu và sự tôn trọng, anh ta lo cho bóng ma lưu lại trong lòng tôi, nhưng bây giờ chính miệng anh ta lại nói, anh ta sợ bẩn.

Anh ta biết điểm yếu nằm sâu trong lòng tôi là gì, và giờ anh ta lấy nỗi sợ và quá khứ dơ hầy đó ra làm vũ khí sắc bén phản bác, đâm thẳng vào nơi mềm yếu nhất của tôi. Anh ta đứng trước mặt mọi người lột trần vết sẹo của tôi, dùng nó để nhục nhã, tổn thương tôi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play