5.
Đêm ấy, tôi ngủ không yên giấc nên sáng hôm sau tinh thần uể oải, bụng cũng đau tới gập người.
Lúc mới thành lập phòng làm việc, áp lực của tôi rất lớn, thường xuyên phải thức đêm, uống rượu, ăn uống, làm việc và nghỉ ngơi không theo quy luật nên dạ dày không tốt lắm. Khi ấy, Tần Vụ sầm mặt đứng nấu cháo cho tôi, nấu xong nhìn tôi ăn còn trách tôi không cảm kích.
“Nguyễn Thanh, em cố gắng như thế làm gì? Đâu phải anh không nuôi nổi em.”
Khi đó anh nói thế tôi cảm thấy anh chưa hiểu tôi, nhưng cũng không nhiều lời, chỉ cười bảo: “Tần Vụ, em đau bụng, anh đi rót cho em cốc nước được không?”
Tôi rời giường, dùng lớp trang điểm che đi sắc mặt tái nhợt.
Bất ngờ hơn là sau khi mở cửa phòng ra, tôi trông thấy Tần Vụ ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi trên sofa.
Nghe tiếng tôi mở cửa, anh mở mắt, đôi mắt hằn tia máu cho thấy anh đã mất ngủ cả đêm.
Anh liếc tôi một cái rồi đứng dậy đi tới bên bàn ăn ngồi xuống, cứng ngắc nói: “Dậy rồi à? Ra ăn sáng đi.”
Lúc này tôi mới chú ý tới hai phần ăn sáng trên bàn, chẳng biết anh làm từ lúc nào.
Tôi lấy làm ngạc nhiên khi thấy anh về đây, đã thế còn làm bữa sáng chờ tôi. Đối với Tần Vụ mà nói, đây là sự khoan dung lớn nhất của anh với hành động của tôi hôm trước rồi.
Nếu là trước đây, chắc hẳn tôi đã sớm mềm lòng với hành động của anh.
Còn bây giờ nhìn bát cháo hải sản trên bàn, tôi chỉ thấy buồn cười.
Trước đây khi ở chung, mỗi lần tôi khó chịu anh đều nấu cho tôi một nồi cháo hải sản, dù cho tôi chẳng ăn được mấy miếng nhưng anh chẳng hề để ý tới.
Tôi không đi tới, chỉ nói: “Lúc nào anh thu dọn hành lý thì nhớ dọn luôn đống rác ấy đi nhé.”
Anh miễn cưỡng đè lại cơn nóng giận, nói: “Nguyễn Thanh, em giận dỗi cũng vừa phải thôi.”
“Tần Vụ, anh làm chuyện gì tự anh biết, tôi không muốn chúng ta nháo nhào tới mất hết thể diện đôi bên.”
Tôi không muốn trở mặt hoàn toàn với anh, dù sao thì năm đó anh cũng đã cứu tôi một mạng.
Tôi cầm túi đi ra cửa, nhưng anh lại nhất quyết không chịu bỏ qua, đi qua nắm lấy cổ tay tôi, khiến eo tôi đập mạnh vào tượng đồng trang trí ở cửa, đau tới há miệng.
Anh làm như không thấy, lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi: “Tại sao em lại muốn chia tay? Vì Lục Trì đúng không? Anh ta về nước, nên em muốn chia tay với anh đúng không?”
6.
Chuyện này thì liên quan gì tới Lục Trì? Anh gây rối cũng có mức độ thôi chứ?
Tôi nhịn không được bùng nổ: “Tần Vụ, tôi không có hứng thú với chuyện trơ mắt nhìn anh một chân đạp hai thuyền, đi mà tiếp tục dây dưa với Lâm Miên Miên đi, đừng ở đây làm tôi buồn nôn nữa!”
Anh ngẩn người, sắc mặt cứng đờ, vô thức buông tay tôi.
Tôi rút tay ra, tháo chiếc nhẫn cầu hôn trên tay xuống ném thẳng vào ngực anh rồi xoay người rời khỏi.
Mặc dù chỉ đeo được một tháng nhưng vết hằn nhẫn để lại trên tay tôi khá rõ ràng.
Bởi vì chiếc nhẫn ấy khá nhỏ so với tay tôi, thành ra mỗi lần rút ra đeo vào đều cảm thấy đau đớn.
Quả nhiên, thứ không hợp thì không nên cưỡng cầu.
Chỗ eo bị đụng đau nhói, vừa tới phòng làm việc tôi đã tìm ngay cao để bôi vào vết thương. Đúng lúc ấy, Tiêu Tiêu gửi tin nhắn cho tôi trên wechat: “Thanh Thanh, cậu biết tin gì chưa? Lục đại thần về nước rồi!”
Tôi mở vòng bạn bè lên, trông thấy có không ít bạn học cấp ba năm xưa đang nhắc tới chuyện này.
Đàn anh Lục Trì về rồi sao? Hình như sáng nay Tần Vụ cũng nhắc tới chuyện này.
Tôi lướt xuống bên dưới thấy mọi người vẫn đang bàn tán rất rôm rả chuyện Lục Trì về nước, lẫn trong chỗ đó có một bài Lâm Miên Miên đăng.
“Mình mới nói nửa đêm dạ dày khó chịu mà ai đó đã nấu cháo hải sản mang tới rồi nè! Nhọc cho ai đó ghê á, bao nhiêu năm rồi vẫn nhớ rõ sở thích của mình.”
Bức ảnh đăng kèm là bát cháo hải sản được nấu kỹ càng, càng trông càng thấy giống hệt bát cháo hải sản của tôi sáng nay.
Thì ra cái anh ta bảo là bữa sáng chuẩn bị cho tôi, chẳng qua chỉ là chút cháo hải sản còn dư hôm qua anh ta khổ cực nấu làm ấm dạ dày cho cô tình nhân bé bỏng của mình.
Chả trách sao lâu như vậy rồi anh ta không để ý thấy tôi không thích ăn cháo hải sản, thì ra đó là thói quen và sở thích bao năm nay của Lâm Miên Miên.
Trong lòng tôi tích hẳn một bụng tức.
Tiêu Tiêu lại gửi tin nhắn tới: “Buổi gặp mặt hai hôm nữa nghe nói Lục đại thần cũng tới đấy, tới lúc đó không biết cậu chủ Tần với Lục đại thần… có đánh nhau không nhỉ?”
Người trưởng thành cả rồi, nói đụng là đánh nhau thì cũng hơi quá nhưng quả thật trước đó mối quan hệ của hai người vô cùng tệ.
Lục Trì và Tần Vụ là hai kiểu người hoàn toàn trái ngược nhau, một người lạnh nhạt, một người cuồng dã.
Thật ra hồi cấp ba chẳng mấy ai lôi hai người họ ra so sánh với nhau. Lục Trì quá ưu tú, ưu tú đến mức người khác không ghen tỵ nổi, chỉ biết ngước mắt nhìn anh.
Có điều, giá trị nhan sắc của hai người ấy đều rất cao nên trong hai năm đó, họ luôn là cặp nam thần được học sinh trường THPT số Một bàn tán, đề tài so xem ai đẹp hơn được bọn họ bàn luận không ngớt miệng.
Tiêu Tiêu vẫn đang nhắn thêm, tôi ngẫm nghĩ một hồi rồi kể cho cô ấy biết luôn chuyện mới xảy ra: “Lâm Miên Miên về rồi, tớ với Tần Vụ đã chia tay.”
Tiêu Tiêu là cô bạn thân nhất của tôi từ thời cấp ba tới giờ. Cô ấy biết hết mọi chuyện xảy ra giữa ba chúng tôi và cũng nhanh nhạy chọn luôn đứng về phía tôi: “Khốn nạn!”
Cô ấy căm phẫn rủa thầm trong lòng, hỏi: “Thanh Thanh, thế cậu có tới buổi gặp mặt đó không?”
Lần gặp mặt lần này chắc chắn Tần Vụ sẽ đi. Vốn tôi không định tới nhưng nghĩ thấy không cam lòng chút nào, người làm sai đâu phải tôi, việc gì tôi phải tránh anh ta cơ chứ?
“Có.”