3.

Tần Vụ lạnh mặt ngay tức khắc: “Nguyễn Thanh, em có ý gì?”

Tôi bình tĩnh đứng đối diện anh, nói: “Ngày mai anh hãy dọn hết đồ của mình đi trước khi tôi tan làm, đến lúc về tôi sẽ đổi mã khóa.”

Căn nhà nhỏ ở Lâm Giang này là căn nhà tôi mua bằng cọc tiền đầu tiên tôi kiếm được từ phòng làm việc, Tần Vụ cũng dọn tới sống chung với tôi vào tháng trước, sau khi anh cầu hôn thành công.

Quả thật ấm ức cho anh rồi, chung cư cao cấp nằm ngay trung tâm thành phố lẫn biệt thự Tây Giao giá trên trời đều không thể ở, chỉ có thể tạm chen chúc với tôi trong căn hộ nhỏ này.

Nói xong, tôi quay người đi vào phòng. Một lúc sau, tôi nghe bên ngoài có tiếng đóng rầm cửa một cái.

Với tính tình thiếu gia của Tần Vụ, bị đá không rõ nguyên nhân thế này, chỉ cần nghĩ thôi cũng biết anh sẽ có phản ứng gì, có dọn sạch đi ngay trong đêm cũng không kỳ quái.

Đột nhiên tôi cảm thấy mệt lả cả người, lập tức với chăn đáp qua người, ngủ luôn.

4.

Lần đầu tiên chạm mặt Tần Vụ, tôi đã thấy anh rất đáng ghét.

Khi ấy cha tôi qua đời đột ngột, mẹ tôi đành phải bán tháo một ít cổ phiếu của Nguyễn thị với giá thấp, rồi mang theo mạng lưới giao thiệp của cha tôi lúc còn sống chuyển tới thành phố Hải.

Bà ấy dùng những điều kiện đó đổi lấy một cuộc sống yên bình cho tôi trước khi tôi đến tuổi trưởng thành, mà người tốt bụng chấp nhận điều ấy chính là bạn thời cấp ba của mẹ, cha của Tần Vụ.

Lúc tôi gặp Tần Vụ, mẹ tôi đang nói chuyện làm ăn với chú Tần ở bên trong, còn tôi thì ngồi ngoài hiên ăn kem. Ngoài sân biệt thự nhà họ Tần có một đám trẻ con ầm ĩ vây quanh anh, còn anh vênh váo sai khiến họ hệt một cậu chủ nhỏ đã bị chiều hư.

Có người giơ tay chỉ vào tôi, hỏi anh: “Tần Vụ, em gái xinh đẹp kia là bạn mới của chúng ta à?”

Anh liếc mắt nhìn tôi, cau mày bảo: “Một đứa mất cha, sa cơ thất thế như nó không xứng làm bạn của tôi.”

Lúc ấy, tôi lạnh mặt đi tới nói: “Câm miệng!”

Anh há miệng bảo: “Tôi nói sai à?”

Tôi tức điên, nhét thẳng kem ốc quế trong tay vào mồm anh, bịt kín cả miệng.

Tần Vụ ngẩn ngơ, sau hai giây sửng sốt thì òa khóc.

Người lớn trong nhà nghe tiếng động chạy ra, Tần Vụ chỉ vào tôi khóc nấc lên, còn mẹ anh thì lập tức mắng tôi xối xả: “Con của hồ ly tinh có khác, vô giáo dục không ai bằng!”

Tôi tức tới đỏ mắt, đang định tiến lên thì bị mẹ kéo lại. Bà ấy cau mày, ánh mắt lộ vẻ chán nản và bất lực.

Chú Tần nghe thế giật mình, ngượng ngùng nói xin lỗi với mẹ tôi, nhưng mẹ Tần Vụ không chịu thua, cứ lải nhải mãi làm ông ấy tức quá quay qua cho bà ấy một bạt tai.

Trong cơn hỗn loạn, đột nhiên tôi thấy thương cảm cho Tần Vụ đang đỏ mặt ôm mẹ khóc, thế nhưng lúc quay đầu nhìn tôi, ánh mắt anh rất hằn học, như hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi vậy.

Không lâu sau đó, mẹ tôi đưa tôi tới thành phố Hải.

Lần kế tiếp gặp Tần Vụ đã là năm năm sau, chúng tôi hội ngộ trong ngôi trường cấp ba danh giá nhất thành phố Hải dành cho giới nhà giàu, đôi bên đều chẳng ưa đối phương.

Khi ấy, trong lòng tôi có nam thần, bên cạnh anh ta cũng có thanh mai Lâm Miên Miên.

Nếu không nhờ sự kiện xảy ra ngay sau đó, có lẽ chúng tôi sẽ mãi mãi không có cơ hội bên nhau.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play