Dịch: Cải Trắng
1.
Mấy hôm trước, tôi có dè dặt nói với Tần Vụ rằng, dạo này nhiều việc quá, có khả năng là hôm sinh nhật anh tôi không thể ở bên anh cả ngày. Lúc đó, anh chỉ cười khẩy một cái, nói: “Tùy em.”
Tôi làm thông hai đêm, cuối cùng cũng hoàn tất công việc đúng bảy giờ tối hôm sinh nhật anh. Sau đó, tôi vội vàng đi lấy hàng đã đặt sẵn từ trước, rồi gấp rút chạy tới hội sở để chúc mừng sinh nhật anh.
Đứng bên ngoài phòng bao, tôi vừa mệt vừa đói, từng bước chân như giẫm vào hư không nhưng lòng chỉ lo anh không vui.
Chưa kịp đẩy cửa bước vào tôi đã nghe thấy bên trong có tiếng phụ nữ thở dốc.
Thông qua khe hở nhỏ của cánh cửa, tôi thấy Tần Vụ đang ôm hôn cuồng nhiệt với một cô gái, phóng túng tới không coi ai ra gì.
Một lúc sau, người phụ nữ kia buông tay ôm cổ anh ra, nũng nịu đẩy người: “Đáng ghét quá đi!”
Giây phút nhìn thấy gương mặt người con gái kia, cả người tôi lạnh toát.
Người đó là Lâm Miên Miên, là thanh mai trúc mã của Tần Vụ, là ánh trăng sáng anh nhớ mãi không quên. Cô ấy về rồi!
Có người ngồi cạnh chọc ghẹo đôi câu khiến Lâm Miên Miên đỏ mặt véo vào hông anh. Tính tình anh trước giờ luôn rất ngông, cười giơ chân đạp cho người nọ một phát: “Biến!”
Mấy người bạn ngồi cạnh sớm đã quen với tính khí của anh, không để bụng, tiếp tục cười đùa, mãi cho tới khi Lâm Miên Miên cất tiếng hỏi: “A Vụ, có phải anh sắp đính hôn không?”
Bầu không khí trong phòng bao chững lại, tôi nghe thấy tiếng Tần Vụ đáp: “Nói chơi thôi, anh sao có thể cưới cô ta được?”
Cô ấy chớp đôi mắt xinh đẹp, nũng nịu nói: “A Vụ, anh chia tay với cô ấy đi.”
“Được.”
Anh đáp ngay không chút do dự, song thấy cô ấy lôi son ra đánh lại, liền cười lưu manh bảo: “Tô lại làm gì, đằng nào chút nữa cũng mất thôi.”
Chọc cho cô gái ấy giận dỗi.
Tôi đứng sững ngoài cửa mất một lúc, bỗng nhiên cảm thấy mười năm dây dưa với anh đã đến lúc đi tới hồi kết.
Tôi xoay người rời đi, ném thẳng hoa mình mang tới vào thùng rác.
2.
Lúc Tần Vụ về nhà tôi đang ngồi trên sofa ngoài phòng khách xem TV.
Trong TV là phân cảnh nam chính cầu hôn nữ chính. Nữ chính đỏ mặt, nước mắt lưng tròng vì cảm động, che miệng lại liên tục gật đầu.
Nam chính vui vẻ ôm lấy nữ chính xoay vòng vòng.
Cảnh tượng ấy khiến tôi bất giác suy nghĩ tới cách đây không lâu, lúc tôi đồng ý lời cầu hôn của Tần Vụ, anh cũng hốc mắt đỏ bừng ôm chầm lấy tôi: “Thanh Thanh, cuối cùng em cũng thuộc về anh rồi.”
Lúc đó tôi đã thật sự cho rằng, anh toàn tâm toàn ý muốn cùng tôi đi hết cuộc đời.
Tần Vụ mở cửa thấy tôi trong nhà, có hơi bất ngờ.
“Em về lúc nào đấy?” Anh nới lỏng cà vạt, sắc mặt ửng hồng vì say rượu: “Về sớm sao không tới Kim Đế?”
Tôi nhìn anh. Anh sở hữu một khuôn mặt sắc sảo, trông vừa ngông vừa gợi cảm. Gương mặt ấy từng là thứ khiến cho tôi rung động, nay nhìn lại chỉ cảm thấy vô cùng xa lạ.
Kim Đế là nơi hôm nay anh tổ chức sinh nhật.
Nực cười thật! Anh ở đó chơi trò tình chàng ý thiếp với người khác, mà về lại còn hỏi tại sao tôi không đến? Tôi lạnh lùng bảo: “Không rảnh.”
Anh cau mày, đứng im tại chỗ trong chốc lát, nhưng mãi không thấy tôi đi qua cầm áo khoác hộ, thế là anh hừ lạnh một tiếng, cất bước đi vào phòng tắm.
Nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, bỗng nhiên tôi thấy rợn cả người.
Tần Vụ tắm xong đi ra trông thấy tôi đang cầm áo sơ mi anh vừa mới thay.
Tôi dùng hai ngón tay nhặt áo sơ mi của anh lên, vứt thẳng vào thùng rác bên cạnh. Quả thật tôi không ngửi nổi mùi nước hoa nồng nặc át luôn cả mùi thuốc lá này.
Áo sơ mi này là áo tôi mua tặng anh. Lúc anh nhận được sắc mặt rất miễn cưỡng, chê kiểu dáng này quá nhã nhặn, nhưng sau đó lại là cái áo anh mặc nhiều nhất.
Trước đấy tôi nghĩ hẳn anh rất thích cái áo đó nhưng ngượng nên không chịu thừa nhận.
Anh cau mày dõi theo hành động của tôi, đảo mắt một lượt từ trên xuống dưới cái áo rồi bất chợt bắt gặp dấu son trên cổ áo.
Anh hiểu ra ngay, nhếch môi, kéo tôi vào lòng: “Em ghen à?”
Tôi lạnh lùng đẩy anh ra, nói: “Tần Vụ, chúng ta chia tay đi!”