Máu nhỏ xuống theo cánh tay bị gãy. Hắn đưa mắt nhìn đám người trước mặt, giọng đầy lạnh lẽo, không quan tâm tới cánh tay bị gãy đang chảy máu ngày một nhiều. Hắn như không thấy đau, vẫn đứng tại chỗ, vạt áo trắng giờ đây phủ đầy máu. Từng giọt từng giọt chảy xuống. Hắn bước lên từng bước, miệng nở một nụ cười. Đám người trước mặt cầm kiếm cầm đao hướng về phía hắn. Hắn vẫn chầm chậm bước tới. Một người từ trong đám đông bước ra phía trước, dương cung trong tay bắn về phía hắn.
Phập!
Không hiểu sao, dù gã đã nhắm rất chuẩn, cách hắn chưa đầy 50m thế nhưng mũi tên với lực đạo khủng khiếp ấy chỉ bắn vào vai phải của hắn. Hắn nhìn nơi vết thương, nhẹ đưa tay rút mũi tên ra, vung mạnh tay, mũi tên bay qua khu rừng, đâm vào cây cối xung quanh, lực đạo ấy làm cho khu rừng trở nên tàn tạ. Từng cái cây bị đâm xuyên, đổ rầm. Mũi tên phi thẳng găm vào dãy núi đằng xa rồi dừng lại.
Hắn cười nhẹ, xoay xoay cổ tay, bước tới đám người. Có người kêu lên:
“Rốt cuộc là ai chọc vào tên điên này vậy?”
Nguyên đám người không ai lên tiếng, hắn cách bọn họ ngày càng gần. Mọi người lùi lại, không thể bỏ chạy, vì sao ư? Ai chạy thì sẽ bị hắn giết trước.
Ha…
Hắn cười, cười một tiếng đầy kỳ dị. Bọn họ tái xanh…
Hắn cười! Hắn cười rồi, không ai sống được. Bọn họ đều sẽ chết.
Hắn đột nhiên tăng tốc.
Vù vù vù
Đồng tử của hắn chuyển từ màu xanh lam sang đỏ thẫm như máu mang sắc khí nồng đậm, sâu thẳm như huyết vụ khó có thể không cảm thấy sợ hãi.
“Mau chạy!”
Không biết là ai hét lên một tiếng, nhưng ngay lập tức cả đám người chạy tán loạn. Hắn phi thân vụt theo, như hắc lang hung bạo đuổi theo, nhanh chóng bắt kịp một tên.
Hắn đứng lại, nắm lấy cổ kẻ xấu số ấy giơ lên cao. Gã vùng vẫy tay chân cua loạn xạ muốn thoát ra khỏi nanh vuốt của con sói tàn nhẫn này. Nhưng sao có thể?
Gã muốn điều động nguyên linh, lại không được . Nguyên linh trong cơ thể hắn đã sớm tiêu tán rồi. Làm gì còn.
Vì sao? Là tại vì sao?
Gã uất phẫn, nhìn hắn chằm chằm. Miệng lẩm bẩm gọi tên:
“Cố Vân ...Cố Vân Hoại ...ngươi... chết không được toàn...thây...”
Gã chưa nói hết đã bị hắn bẻ gãy cổ, dây phút cuối chỉ kịp thốt ra một tiếng cuối cùng ấy. Hốc mắt gã đỏ ngàu, mở thao tháo.
Chết không nhắm mắt!
Cố Cửu Tuyên chỉ cười lạnh nhưng không mang ý cười, tựa như ma thần từ địa ngục giáng lâm, giọng hắn khàn đặc, trầm đục:
"Chết không toàn thây sao? Thật tiếc ta vốn không dễ chết như vậy" Cố Cửu Tuyên chỉ cười lạnh, đầy khinh khỉnh.
Hắn nhanh chóng nắm lấy mục tiêu thứ hai
Vì sao Cố Cửu Tuyên hắn không chết được ư? Chết sao được. Hắn là kiệt tác do "Vị đại nhân" đó tạo ra, sống chết trong tay y.
Để tạo ra "kiệt tác" hắn đây vị kia đã tốn bao nhiêu công sức. Chết sao? Khó lắm.
Con mồi thứ hai bị hắn tóm được. Gã là một tên cái to, vạm vỡ. Chính là kẻ vừa bắn một mũi tên vào người Cố Cửu Tuyên. Gã chạy như điên, không dám quay đầu. Còn hắn thì vẫn thong thả mà đuổi theo. Nhưng cũng rất nhanh, Cố Cửu Tuyên đã bắt kịp. Hắn tung cước, đạp vào một bên xương sườn của gã.
Răng rắc
Tiếng xương gãy vang lên. Gã bị đạp bay, lưng đụng vào cây, mấy cái cây đằng sau bị gã dụng vào đều lần lượt gãy làm đôi. Còn tên kia đích thị đã chết.
Xương sống bị gãy làm đôi, thân dưới bị cây đổ nghiền nát, thân trên đã máu thịt lẫn lộn. Nội tạng rơi vương vãi khắp đất, một vũng máu đọng lại dưới thi thể ấy. Mùi máu nồng xộc lên. Cố Cửu Tuyên tới cái xác, chống cằm nhìn "thành quả" mà hắn tạo ra cười đấy thích thú.
“Ngươi chết cũng biết chọn cách đấy haha”
Hắn cười như không cười, khi rừng yên tĩnh tới đáng sợ, chỉ có tiếng cười quỷ dị khàn đặc của Cố Cửu Tuyên. Dù đang là bạn ngày nhưng nơi đây phủ đầy một cảm giác khiến người ta sởn gai ốc, sợ hãi không thôi.
Hắn xoay người tìm kiếm con mồi tiếp theo.
Cố Cửu Tuyên chơi đùa một trận lớn. Hắn nhanh chóng bắt được bọn họ. Từng người từng người bị hắn bóp chết. Đến nữ nhân cũng thẳng tay giết. Hơn một trăm kẻ, đều chết một cách khó coi nhất.
Có kẻ chết phân xác, có tên chết tro cũng không còn, chết nội tạng nổ tung, chết vì bị không gian lĩnh vực của hắn ép thành 1 khối thịt, chết nát người, bị hắn đánh tới nát…
Cả người Cố Cửu Tuyên cả người dính máu tươi, có vài kẻ phản kháng, để lại trên người hắn vài vết thương rất nặng. Hắn nhìn vết thương đang từ từ chảy máu, cảm giác đau đớn làm hắn nhíu mày. Không phải Cố Cửu Tuyên hắn không biết đau mà do hắn muốn thử cảm giác đau đớn ấy.
Lạ thật. Thật đau, rất đau… Sao lại không chết được? Sao ta vẫn sống tới giờ? Ta thật muốn chết… Thật muốn chết mà…
Đôi đồng tử mờ nhạt dần, Cố Cửu Tuyên tựa người vào một cây đại thụ chầm chậm ngồi xuống. Hắn cảm nhận phía đầu đau như búa bổ, rất đau nhưng lại như không có cảm giác gì. Hắn cười khẩy một tiếng nhắm mắt lại, chìm sâu vào hôn mê.