Eunchan giữ ánh mắt sắc lạnh đối diện với Thẩm Tư Lãng, nỗ lực tìm kiếm một sơ hở, một dấu hiệu nào đó cho thấy sự bất an của người đàn ông này. Nhưng Thẩm Tư Lãng vẫn giữ thái độ lạnh lùng, bình thản như thể mọi chuyện đang nằm trong tầm kiểm soát của ông ta.
"Ông Thẩm," Hanbin lên tiếng, phá tan sự im lặng căng thẳng, “Chúng tôi đã tìm thấy tài liệu liên quan đến các giao dịch tài chính bất hợp pháp trong phòng của Tiêu Bối Cường. Ông thật sự muốn khẳng định rằng ông không biết gì về chúng?”
Thẩm Tư Lãng hơi nheo mắt, một cử chỉ nhỏ nhưng không qua khỏi sự chú ý của Eunchan. "Tôi không phủ nhận việc mình biết về Tiêu Bối Cường và những gì ông ta đang điều tra," Thẩm Tư Lãng nói, giọng ông ta trầm và rõ ràng. “Nhưng điều đó không có nghĩa tôi liên quan đến cái chết của ông ta. Tôi là một người kinh doanh, và trong kinh doanh, đôi khi bạn phải đối mặt với những thông tin nhạy cảm.”
Eunchan tiến thêm một bước, đứng gần Thẩm Tư Lãng, ánh mắt như xuyên thấu qua lớp mặt nạ điềm tĩnh của ông ta. “Vậy ông giải thích thế nào về sự hiện diện của mình trên chuyến tàu này? Và tại sao sau khi Tiêu Bối Cường chết, Koo Bon Hyuk—một người khác có thể biết về những giao dịch này—cũng bị đầu độc?”
Thẩm Tư Lãng không rời mắt khỏi Eunchan, đôi môi nhếch lên tạo thành một nụ cười mỏng. “Thám tử, anh đang đi quá xa. Tôi chỉ là một hành khách như bao người khác. Anh nghĩ rằng tôi có khả năng làm tất cả những chuyện đó trên một chuyến tàu đông đúc này sao?”
Eunchan biết Thẩm Tư Lãng đang cố gắng đẩy anh vào một ngõ cụt, nhưng anh không hề lùi bước. “Tôi nghĩ rằng ông đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Và ông không hề hành động một mình. Ông có một đồng phạm, ai đó trên chuyến tàu này đã giúp ông thực hiện kế hoạch của mình.”
Lời nói của Eunchan như một mũi dao đâm vào sự bình tĩnh của Thẩm Tư Lãng. Ông ta ngừng lại, đôi mắt lóe lên tia nhìn đầy nghi ngờ, rồi nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lùng. “Thật thú vị, nhưng không có bằng chứng nào cho những lời buộc tội của anh.”
Hanbin, lúc này đã đứng bên cạnh Eunchan, tiếp lời. “Vậy tại sao ông không chứng minh rằng mình vô tội? Cho chúng tôi xem ông đã làm gì trong khoảng thời gian khi Tiêu Bối Cường bị giết. Nếu ông thực sự vô tội, điều đó sẽ dễ dàng hơn cho cả hai bên.”
Thẩm Tư Lãng đứng dậy, bước đến cửa sổ, quay lưng lại với hai người. “Tôi đã ở trong phòng của mình, đọc sách và thư giãn. Không có ai có thể chứng minh ngược lại điều đó. Và các anh cũng không có chứng cứ để buộc tội tôi.”
Eunchan bước tới, giọng nói anh trở nên sắc lạnh hơn bao giờ hết. “Ông nói đúng, chúng tôi không có chứng cứ trực tiếp. Nhưng tôi tin rằng nếu chúng tôi kiểm tra kỹ lưỡng hơn, chúng tôi sẽ tìm ra dấu vết của ông và đồng phạm của ông. Có thể đó là một dấu vân tay, một dấu vết nhỏ ông để lại khi đầu độc Koo Bon Hyuk, hoặc là một chi tiết nhỏ mà ông nghĩ đã xóa sạch.”
Lần này, Thẩm Tư Lãng không đáp lại ngay lập tức. Thay vào đó, ông ta quay người lại, nhìn chằm chằm vào Eunchan với ánh mắt đầy thách thức. “Thám tử, anh quá tự tin. Nhưng hãy nhớ rằng, sự tự tin quá mức có thể khiến người ta đánh giá sai lầm. Các anh có thể tìm kiếm bao lâu tùy thích, nhưng tôi không sợ.”
Ngay lúc đó, cửa phòng bật mở, Kim Taerae hớt hải bước vào. “Thám tử Eunchan! Chúng tôi vừa phát hiện một hành khách khác có triệu chứng tương tự như Koo Bon Hyuk!”
Eunchan và Hanbin lập tức nhìn nhau, không cần nói một lời, cả hai cùng chạy theo Kim Taerae ra khỏi phòng. Họ đi qua hành lang hẹp, qua những hành khách đang rì rầm bàn tán, ánh mắt họ đầy lo lắng và sợ hãi. Cảnh tượng trước mắt họ là Ahn Hyung-seob, người giáo sư già, đang nằm bất tỉnh trên ghế, hơi thở yếu ớt. Một vệt nước màu đục dính trên khóe miệng ông ta.
"Lại là đầu độc," Eunchan nói nhỏ, đôi mắt tràn đầy quyết tâm. Anh cúi xuống kiểm tra tình trạng của Ahn Hyung-seob, nhận ra rằng họ không còn nhiều thời gian nữa. “Chúng ta phải đưa ông ta đến bệnh viện ngay lập tức khi đến ga kế tiếp. Nhưng trước tiên, chúng ta phải chắc chắn rằng không ai trên tàu này bị đầu độc thêm nữa.”
Hanbin gật đầu, đồng tình. “Điều này có nghĩa là kẻ sát nhân đang bắt đầu hoảng loạn. Hắn có thể đã phát hiện ra chúng ta đang đến gần sự thật và muốn thủ tiêu tất cả những ai có thể làm chứng.”
Eunchan đứng dậy, ánh mắt anh đầy kiên quyết. “Chúng ta không còn thời gian chơi trò mèo vờn chuột nữa. Đến lúc phải hành động. Nếu chúng ta không tìm ra kẻ sát nhân trước khi tàu đến ga cuối, mọi thứ sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát.”
Hanbin nhìn vào đám hành khách đang lo lắng đứng quanh, mỗi người đều là một nghi phạm tiềm năng, và không thể biết được ai đang che giấu điều gì. “Vậy chúng ta làm gì tiếp theo?”
Eunchan siết chặt nắm đấm, ánh mắt kiên định. “Chúng ta sẽ khám xét toàn bộ hành lý của từng người. Lần này, tôi không tin kẻ sát nhân có thể giấu giếm được lâu hơn nữa.”