Đêm càng về khuya, chuyến tàu số 379 vẫn lao đi xuyên màn đêm, đưa những hành khách của toa tàu hạng nhất chìm sâu hơn vào vòng xoáy của bí ẩn.
Eunchan và Hanbin ngồi lại trong phòng họp nhỏ, xung quanh là những tài liệu ghi chép được sau các cuộc thẩm vấn. Bên ngoài, những hành khách còn lại đang trở nên kiệt sức và lo lắng tột độ. Họ biết rằng kẻ sát nhân vẫn đang tự do, và có thể là bất kỳ ai trong số họ.
"Hanbin, cậu nghĩ gì về những người này?" Eunchan hỏi, tay cầm bút gõ nhẹ lên mặt bàn, mắt nhìn chăm chú vào bức tranh tổng thể mà họ đã vẽ ra sau các cuộc thẩm vấn.
Hanbin thở dài, lật qua lại những ghi chép. “Không ai trong số họ hoàn toàn vô tội, nhưng cũng chẳng ai rõ ràng là thủ phạm. Mỗi người đều có những điểm đáng ngờ. Hwarang có vẻ đang giấu giếm điều gì đó. Thẩm Tư Lãng thì lạnh lùng, khó đoán. Ahn Hyung-seob và Lew cũng chẳng ngoại lệ. Nhưng chúng ta vẫn chưa tìm ra liên kết thực sự giữa họ với Tiêu Bối Cường.”
Eunchan gật đầu, suy tư trong giây lát rồi bất chợt đứng dậy. “Chúng ta đang bỏ lỡ điều gì đó, một chi tiết quan trọng mà chúng ta chưa nhận ra.”
Vừa nói, anh vừa tiến về phía phòng của Tiêu Bối Cường, nơi mà thi thể ông ta đã được đưa về trạng thái yên nghỉ tạm thời. Căn phòng nhỏ bé này, với những bức tường bằng gỗ nâu bóng loáng, vẫn còn lưu giữ không khí căng thẳng từ cái chết đột ngột của ông.
Eunchan mở cửa, bước vào, ánh mắt anh dừng lại trên chiếc vali nằm cạnh giường, một chi tiết mà trước đó có thể đã bị bỏ qua.
Anh cẩn thận mở chiếc vali, và bên trong là một loạt tài liệu, giấy tờ kinh doanh, cùng vài cuốn sổ tay. Nhưng điều khiến Eunchan chú ý hơn cả là một phong bì dày cộm, bên trong chứa một tập tài liệu có dấu đỏ, tiêu đề bằng tiếng Trung Quốc và Hàn Quốc. Eunchan lấy tập tài liệu ra, lướt qua vài trang đầu tiên và nhận ra đây là hồ sơ tài chính liên quan đến một chuỗi các giao dịch bất động sản và các khoản vay lớn.
Hanbin bước vào ngay sau đó, nhìn thấy tài liệu trong tay Eunchan, và cặp mắt anh lập tức sáng lên. “Đây có thể là manh mối. Những giao dịch này... chúng có vẻ liên quan đến một kế hoạch rửa tiền quốc tế. Có khả năng Tiêu Bối Cường đã phát hiện ra điều gì đó và đang chuẩn bị vạch trần.”
Eunchan gật đầu, ánh mắt sắc bén khi anh lật tiếp các trang tài liệu. “Đúng vậy, và có thể đây chính là lý do khiến ông ta bị giết. Nhưng điều này vẫn chưa giải thích được ai là kẻ đứng sau vụ việc. Chúng ta cần tìm ra ai trong số những hành khách trên tàu có liên quan đến những giao dịch này.”
Hanbin tiến đến gần, mắt dán chặt vào tài liệu. “Nếu đây là lý do, thì tất cả những người trong toa tàu này có thể đều liên quan. Hoặc ít nhất, một người trong số họ biết rõ về những gì Tiêu Bối Cường đang điều tra.”
Eunchan im lặng trong giây lát, rồi một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh. “Cậu có nhớ Thẩm Tư Lãng không? Ông ta làm việc trong ngành công nghiệp tài chính, và cách ông ta trả lời các câu hỏi của chúng ta khiến tôi cảm thấy có điều gì đó bất ổn.”
Hanbin gật đầu, nhận ra sự logic trong suy luận của Eunchan. “Chính xác, ông ta có vẻ quá bình tĩnh trước cái chết của Tiêu Bối Cường. Như thể ông ta đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra.”
Eunchan ngay lập tức rời khỏi phòng, cùng Hanbin tiến về phía phòng của Thẩm Tư Lãng. Khi họ đến nơi, cánh cửa phòng hơi hé mở, bên trong là ánh đèn vàng nhạt. Eunchan gõ cửa, không đợi câu trả lời đã đẩy cửa bước vào.
Thẩm Tư Lãng đang ngồi ở bàn, lặng lẽ đọc một cuốn sách. Khi thấy Eunchan và Hanbin, ông ta ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn lạnh lùng như thường lệ. “Thám tử, phóng viên. Các vị cần gì?”
Eunchan đặt tập tài liệu lên bàn, không rời mắt khỏi Thẩm Tư Lãng. “Ông Thẩm, ông có thể giải thích về những tài liệu này không?”
Thẩm Tư Lãng nhìn lướt qua tài liệu, không biểu lộ cảm xúc gì. “Tôi không biết gì về chúng.”
"Thật sao?" Eunchan nhấn mạnh. “Tôi nghĩ rằng ông biết rất rõ về chúng. Ông và Tiêu Bối Cường, cả hai đều liên quan đến những giao dịch tài chính này. Và tôi có lý do để tin rằng ông đã giết ông ta để che đậy bí mật này.”
Sự im lặng bao trùm căn phòng khi ánh mắt hai người đàn ông giao nhau, và Eunchan biết rằng mình đã đụng đến tận cùng sự thật. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là họ đang đối mặt với một kẻ nguy hiểm, người có thể làm bất cứ điều gì để bảo vệ bí mật của mình. Thẩm Tư Lãng khẽ nhếch mép, và đôi mắt ông ta ánh lên một tia sáng đáng sợ.
"Một lời buộc tội nghiêm trọng," Thẩm Tư Lãng nói, giọng nói lạnh lùng và sắc bén. “Nhưng thám tử, anh đã tìm ra tất cả mọi điều... hay vẫn còn điều gì mà anh chưa thấy?”
Lời nói của ông ta như một lời thách thức, khiến Eunchan không thể không tự hỏi liệu anh đã bỏ lỡ điều gì đó, một mảnh ghép cuối cùng trong bức tranh toàn cảnh. Chuyến tàu tiếp tục lăn bánh, đưa họ gần hơn đến điểm đến cuối cùng, nhưng cũng đưa họ đến gần hơn với sự thật nguy hiểm.