Trong ánh sáng lờ mờ của toa tàu, hành khách dần dần bị dẫn đi khỏi khu vực xung quanh người đàn ông vừa ngất xỉu. Một lần nữa, sự hoảng loạn lan tỏa khắp toa tàu hạng nhất. Eunchan và Hanbin nhanh chóng tiến đến, nỗ lực kiểm soát tình hình trước khi nó vượt khỏi tầm kiểm soát.
"Để tôi xem," Eunchan nói với Kim Taerae, đồng thời cúi xuống kiểm tra người đàn ông đang nằm bất động trên sàn. Đó là Koo Bon Hyuk, nhà môi giới bất động sản. Khuôn mặt ông ta tái mét, mắt nhắm nghiền, cơ thể không còn chút sức sống.
Hanbin lập tức nhận ra tình thế nghiêm trọng. "Có thể ông ấy đã bị đầu độc," Hanbin thì thầm với Eunchan, cảm nhận rõ ràng sự khẩn trương trong không khí.
Eunchan kiểm tra mạch đập của Koo Bon Hyuk, phát hiện nó yếu và chậm bất thường. Anh nhanh chóng mở cặp của mình, lấy ra một dụng cụ y tế nhỏ để kiểm tra phản ứng của đồng tử.
Sau vài giây căng thẳng, Eunchan đứng dậy, quay sang Hanbin. “Đúng là dấu hiệu của đầu độc, nhưng không phải ngay lập tức gây tử vong. Chúng ta cần đưa ông ta đến một bệnh viện khi tàu đến ga kế tiếp.”
Kim Taerae đứng bên cạnh, sắc mặt không giấu được lo lắng. “Nhưng ai có thể làm điều này? Tất cả chúng ta đều ở đây... làm sao có ai có thể hành động mà không ai phát hiện?”
Eunchan ngẫm nghĩ trong giây lát, đôi mắt sắc bén của anh lướt qua đám đông hành khách. “Kẻ giấu mặt này đã chuẩn bị rất kỹ càng. Hắn có thể đã dùng chất độc tác dụng chậm, được trộn lẫn vào thức ăn hoặc nước uống của Koo Bon Hyuk. Chúng ta cần tìm ra nguồn gốc của nó, và quan trọng hơn, cần xác định động cơ.”
Hanbin đứng gần đó, lắng nghe từng lời nói của Eunchan. “Nếu đây là vụ đầu độc, thì vụ giết ông Tiêu Bối Cường có thể liên quan. Có khả năng nào là kẻ sát nhân đang muốn thủ tiêu những người có liên quan đến một bí mật nào đó không?”
Eunchan gật đầu, ánh mắt sắc bén quay sang từng hành khách. “Chúng ta cần hỏi họ về mối liên hệ của họ với Tiêu Bối Cường. Đây không thể là sự trùng hợp.”
Lew, Ahn Hyung-seob, Hwarang, Thẩm Tư Lãng và các hành khách khác đều bị gọi ra để thẩm vấn lại. Tuy nhiên, lần này, Eunchan và Hanbin không để sót bất kỳ chi tiết nào. Họ biết rằng mỗi lời khai đều có thể che giấu một mẩu thông tin quan trọng.
Ahn Hyung-seob, vị giáo sư già, là người đầu tiên bị gọi lại. Ông ta ngồi xuống, ánh mắt lộ rõ sự mệt mỏi và căng thẳng. “Thám tử Eunchan, tôi không hiểu vì sao tôi phải bị thẩm vấn thêm. Tôi đã nói tất cả những gì mình biết rồi.”
Eunchan chăm chú nhìn ông ta, rồi hỏi, “Ông có biết gì về mối quan hệ giữa Koo Bon Hyuk và Tiêu Bối Cường không?”
Ahn Hyung-seob lắc đầu. “Tôi chỉ biết họ đều là những người giàu có, nhưng tôi không biết họ có liên hệ gì với nhau.”
Hanbin chen vào, “Ông có chắc là không biết gì? Một giáo sư như ông, chắc hẳn sẽ có thông tin về những người thuộc tầng lớp thượng lưu chứ?”
Ahn Hyung-seob cau mày, tỏ vẻ khó chịu. “Tôi là một giáo sư, không phải kẻ săn tin đồn. Tôi không có lý do gì để quan tâm đến những chuyện đó.”
Eunchan ghi lại lời khai của Ahn Hyung-seob, nhưng không thể không cảm thấy có điều gì đó không đúng. Tiếp theo là Thẩm Tư Lãng. Người đàn ông Trung Quốc này vẫn giữ thái độ lạnh lùng và xa cách. “Thám tử, tôi đã trả lời rồi. Tôi không biết gì về ông Tiêu Bối Cường, và tôi cũng không quen biết Koo Bon Hyuk.”
"Tôi không hỏi về việc quen biết. Tôi muốn biết ông nghĩ gì về họ. Họ có điểm gì chung không?" Eunchan hỏi, giọng anh nghiêm nghị.
Thẩm Tư Lãng lặng lẽ suy nghĩ trong chốc lát rồi đáp, “Có thể họ đều là những người giàu có và có thế lực. Nhưng điều đó chẳng liên quan gì đến tôi.”
Eunchan và Hanbin trao đổi ánh mắt, dường như vẫn chưa hài lòng với câu trả lời của Thẩm Tư Lãng, nhưng không tìm ra lý do gì để giữ ông ta lại lâu hơn. Lần lượt, họ thẩm vấn lại tất cả các hành khách khác, nhưng không ai đưa ra được thông tin gì mới.
Khi mọi người đã được quay về chỗ ngồi của mình, Hanbin mới thì thầm với Eunchan, “Tôi nghĩ chúng ta đang bị kẻ sát nhân đánh lạc hướng. Có điều gì đó mà tất cả bọn họ đều đang che giấu, nhưng tôi không chắc là gì.”
Eunchan nhìn quanh toa tàu, trong đầu anh hiện lên nhiều giả thuyết khác nhau. “Chúng ta cần phải nghĩ khác. Có thể chúng ta đang tìm kiếm một động cơ rõ ràng, nhưng động cơ thật sự có thể không đơn giản như vậy. Một trong số họ có thể là kẻ giết người, hoặc tất cả đều liên quan đến vụ án này.”
Tiếng tàu chạy rì rào bên ngoài như một lời nhắc nhở rằng thời gian vẫn tiếp tục trôi, và càng ngày họ càng tiến gần hơn đến ga Busan, nơi cảnh sát sẽ tiếp nhận vụ án. Nhưng Eunchan biết rằng, nếu không tìm ra kẻ sát nhân trước khi đến đó, hắn sẽ có cơ hội thoát thân hoặc xóa sạch mọi dấu vết. Và anh không thể để điều đó xảy ra.