Tàu số 379 tiếp tục lăn bánh về phía Busan, nhưng bên trong toa tàu hạng nhất, không ai có thể ngồi yên. Mọi người đều biết rằng họ đang bị đặt dưới sự nghi ngờ, và điều đó tạo ra một sự căng thẳng ngầm, hiện diện trong từng ánh mắt, từng cử chỉ.
Eunchan và Hanbin quyết định chia nhau ra để thẩm vấn từng hành khách, tìm kiếm bất kỳ mâu thuẫn nào trong lời khai của họ. Mỗi phút trôi qua đều quý giá, vì họ biết rằng kẻ sát nhân có thể tìm cách che đậy dấu vết hoặc tẩu thoát khi tàu đến ga kế tiếp.
Hanbin bắt đầu với Hwarang, người nghệ sĩ. Hwarang ngồi trong căn phòng riêng của mình, đôi mắt nhìn xa xăm qua cửa sổ, ánh sáng yếu ớt của trăng lướt qua mặt anh ta. "Anh Hwarang, tôi có thể hỏi thêm một số câu hỏi được không?" Hanbin mở lời, giữ giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không kém phần quyết liệt.
"Đương nhiên rồi, phóng viên Hanbin," Hwarang đáp, nhưng có chút lơ đãng trong giọng nói.
"Anh nói rằng anh đang chỉnh lại kịch bản khi vụ việc xảy ra. Có ai có thể chứng thực điều này không?" Hanbin hỏi, ánh mắt không rời khỏi Hwarang.
Hwarang hơi ngần ngừ trước khi trả lời, “Không có ai cả. Tôi ở một mình.”
"Vậy anh có mối quan hệ gì với ông Tiêu Bối Cường không? Anh có biết ông ta trước đây không?" Hanbin tiếp tục khai thác.
"Tôi không quen biết ông ta. Chỉ biết ông ấy là một thương gia nổi tiếng. Tôi chưa bao giờ nói chuyện với ông ấy," Hwarang trả lời, nhưng Hanbin không bỏ qua sự thoáng do dự trong câu nói.
Trong khi đó, Eunchan đang ngồi đối diện với Thẩm Tư Lãng. Người đàn ông Trung Quốc này giữ thái độ điềm tĩnh đến lạ kỳ, đôi mắt sâu thẳm như che giấu một bí mật nào đó. "Ông Thẩm, ông đến Hàn Quốc vì công việc hay lý do cá nhân?" Eunchan hỏi, cẩn thận theo dõi từng biểu hiện nhỏ nhất của đối phương.
"Tôi đến đây vì công việc. Một chuyến đi ngắn, không có gì đặc biệt," Thẩm Tư Lãng trả lời, giọng nói của ông lạnh lùng và xa cách.
"Vậy ông có từng gặp ông Tiêu Bối Cường trước đây không?" Eunchan hỏi tiếp, cố gắng tìm ra mối liên hệ giữa nạn nhân và người đàn ông này.
"Không. Tôi không quen biết ông ấy, cũng không có lý do gì để gặp," Thẩm Tư Lãng đáp mà không chút chần chừ.
"Ông không quen biết, nhưng ông lại có vẻ không ngạc nhiên lắm khi biết về cái chết của ông ta?" Eunchan nhấn mạnh, mắt chăm chú quan sát Thẩm Tư Lãng.
Người đàn ông chỉ khẽ nhếch mép, đôi mắt vẫn lạnh lùng. “Công việc của tôi khiến tôi quen với những tình huống bất ngờ. Và trong thế giới kinh doanh, những chuyện như thế này không phải hiếm.”
Eunchan im lặng trong giây lát, ghi chú lại những câu trả lời của Thẩm Tư Lãng. Câu trả lời của ông ta không có vẻ gì là mâu thuẫn, nhưng sự điềm tĩnh đáng ngờ ấy lại khiến Eunchan càng thêm cảnh giác.
Khi Eunchan quay lại phòng chung, anh gặp Hanbin đang chờ. "Có gì mới không?" Hanbin hỏi, giọng nói thể hiện sự sốt ruột.
"Chưa có gì chắc chắn," Eunchan đáp, ánh mắt xa xăm. “Còn anh thì sao?”
"Không nhiều, nhưng tôi cảm thấy Hwarang có điều gì đó không muốn nói ra. Có lẽ anh ta đang giấu diếm," Hanbin suy đoán.
Eunchan gật đầu, hiểu rằng trong hoàn cảnh này, bất kỳ điều gì cũng có thể là manh mối. “Chúng ta cần phải tiếp tục tìm hiểu. Kẻ sát nhân không thể nào hành động mà không để lại dấu vết. Có thể có ai đó đã thấy hoặc nghe thấy điều gì mà họ chưa nhận ra là quan trọng.”
Nhưng khi họ chuẩn bị tiến hành cuộc thẩm vấn tiếp theo, một tiếng động lớn phát ra từ phía toa sau, kéo theo đó là những tiếng la hét hoảng loạn. Eunchan và Hanbin lập tức lao về phía âm thanh, tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Khi đến nơi, họ nhìn thấy Kim Taerae, người soát vé, đang cố gắng giữ bình tĩnh trước một đám đông hành khách đang nhốn nháo. "Có chuyện gì xảy ra?" Eunchan hỏi, giọng anh đanh lại.
"Thưa thám tử, một hành khách đã ngất xỉu khi đi vệ sinh. Nhưng... tôi nghĩ đó không phải là ngất xỉu bình thường," Taerae trả lời, ánh mắt đầy lo lắng.
Eunchan và Hanbin nhìn nhau. Cảm giác nguy hiểm lại dâng lên. Họ biết rằng, vụ án này còn phức tạp hơn họ tưởng. Một kẻ sát nhân có thể đã hành động một lần, và không có gì đảm bảo rằng hắn sẽ dừng lại.