Chuyến tàu số 379 tiếp tục lăn bánh trong đêm, nhưng bầu không khí bên trong toa tàu hạng nhất đã trở nên nặng nề và u ám. Tiếng bánh xe va đập vào đường ray như những nhịp đập gấp gáp của trái tim, đồng hồ trên tường tích tắc từng giây trong sự căng thẳng. Eunchan và Hanbin đứng giữa căn phòng, ánh mắt nghiêm nghị của Eunchan chiếu lên từng người trong số các hành khách.
"Trước khi cảnh sát đến, tôi cần các vị trả lời một vài câu hỏi," Eunchan mở lời, giọng nói của anh bình tĩnh nhưng không kém phần uy lực. “Ai là người phát hiện ra thi thể đầu tiên?”
"Chính tôi," Kim Taerae, người soát vé, trả lời ngay lập tức. “Tôi nghe thấy tiếng thét, sau đó chạy tới và mở cửa... Tôi không ngờ sẽ thấy ông Tiêu Bối Cường... nằm như vậy.”
"Tiếng thét đó phát ra từ ai?" Eunchan tiếp tục.
"Tôi... tôi không chắc," Taerae ấp úng. “Có lẽ là từ một trong những hành khách khác. Tôi chỉ biết chạy đến ngay khi nghe thấy.”
Eunchan gật đầu, chuyển ánh mắt sang Lew, người đứng gần cửa nhất. “Anh Lew, anh đã ở đây bao lâu trước khi tôi đến?”
"Tôi... tôi chỉ vừa đến thôi," Lew lúng túng đáp. “Nghe thấy tiếng thét, tôi lập tức chạy đến. Cửa đã mở khi tôi đến, và Taerae đang đứng ngay trước cửa.”
"Anh có thấy ai khác ở gần phòng này trước đó không?" Eunchan hỏi tiếp, đôi mắt sắc bén dò xét từng biểu hiện nhỏ nhất của Lew.
"Không, tôi không thấy ai cả," Lew lắc đầu, vẻ mặt đầy căng thẳng. “Mọi thứ xảy ra quá nhanh.”
Eunchan quay sang những hành khách khác. “Có ai trong số các vị thấy hoặc nghe thấy điều gì khả nghi trước khi vụ án xảy ra không?”
Ahn Hyung-seob, vị giáo sư già, lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng có phần run rẩy: “Tôi đang ngồi đọc sách trong phòng mình, không nghe thấy gì cả cho đến khi tiếng thét vang lên.”
"Và tôi cũng vậy," Hwarang, nghệ sĩ nổi tiếng, lên tiếng. “Tôi đang chỉnh lại kịch bản cho buổi diễn sắp tới, không hề biết có chuyện gì xảy ra.”
Koo Bon Hyuk đứng dựa vào tường, đôi mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào thi thể trên sàn nhà. “Tôi đang gọi điện thoại với đối tác, nên không chú ý đến xung quanh. Chỉ khi nghe tiếng động, tôi mới cúp máy và chạy ra.”
Cuối cùng, ánh mắt của Eunchan dừng lại ở Thẩm Tư Lãng, người đàn ông Trung Quốc với ánh nhìn lạnh lùng. “Còn ông thì sao, ông Thẩm?”
"Tôi cũng như mọi người," Thẩm Tư Lãng trả lời bằng giọng nói trầm thấp, mắt không rời khỏi Eunchan. “Tôi không biết gì cho đến khi nghe tiếng thét.”
Eunchan gật đầu, không biểu lộ cảm xúc, nhưng trong tâm trí anh đang cố ghép nối những mảnh thông tin rời rạc lại với nhau. “Vậy ai là người cuối cùng nhìn thấy ông Tiêu Bối Cường còn sống?”
Các hành khách nhìn nhau, rồi Koo Bon Hyuk trả lời: “Tôi thấy ông ta khoảng một giờ trước, khi ông ấy bước vào phòng mình. Ông ấy có vẻ mệt mỏi, không nói chuyện với ai.”
Eunchan ghi chú lại, cảm giác như có điều gì đó chưa rõ ràng. Thế nhưng, thời gian không đứng về phía anh. Anh biết rằng, nếu không nhanh chóng tìm ra manh mối, kẻ sát nhân có thể lợi dụng bóng tối và sự hỗn loạn để tẩu thoát khi tàu đến ga tiếp theo.
"Tất cả các vị hãy tạm thời quay về chỗ của mình, nhưng đừng rời khỏi toa tàu này," Eunchan nói, giọng nghiêm nghị. “Chúng tôi cần giữ nguyên hiện trường cho đến khi cảnh sát đến.”
Các hành khách dần dần lùi lại, trở về vị trí của mình, để lại Eunchan và Hanbin đứng trong căn phòng nhỏ, nơi ánh đèn vàng nhạt soi rõ từng vết máu trên sàn. Hanbin, với tư cách là phóng viên, không thể không cảm thấy kích thích trước tình thế này. Anh luôn khao khát được trực tiếp tham gia vào những vụ án thực sự, và giờ đây, anh đã ở ngay tâm điểm của một vụ án mạng bí ẩn.
"Tôi nghĩ vụ này không đơn giản," Hanbin nói, giọng nói lộ rõ sự phấn khích. “Anh có nghĩ đến khả năng nào không, thám tử Eunchan?”
Eunchan nhìn anh, đôi mắt đầy sự tập trung. “Có nhiều khả năng, nhưng chưa đủ thông tin để khẳng định điều gì. Chúng ta chỉ có thể suy đoán dựa trên những gì đã biết. Tuy nhiên, có một điều tôi chắc chắn: vụ án này không phải là một tai nạn hay tự sát. Đây là một vụ giết người có kế hoạch.”
Hanbin gật đầu đồng ý. “Vậy thì, chúng ta cần tìm ra động cơ và cách thức thực hiện. Và quan trọng nhất, chúng ta phải làm nhanh trước khi chuyến tàu này đến ga cuối.”
Eunchan chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt không rời khỏi thi thể của Tiêu Bối Cường. “Đúng vậy, thời gian không còn nhiều. Nhưng tôi tin rằng, kẻ giết người đang ở rất gần. Và hắn có thể chính là một trong những người đã đứng trước mặt chúng ta vài phút trước.”