Trong toa tàu hạng nhất, nơi các hành khách giàu có và quyền lực thường lui tới, không khí trở nên căng thẳng và ngột ngạt. Những hành khách ở đây dường như đều giữ cho mình một khoảng cách, lặng lẽ quan sát nhau với ánh mắt dò xét.
Oh Hanbin, một phóng viên trẻ tuổi nhưng đầy tham vọng, ngồi trong góc của toa tàu, chăm chú quan sát mọi người xung quanh. Anh đang trên đường trở về Busan sau khi hoàn thành một bài viết quan trọng tại Seoul. Đôi mắt sắc bén của anh không bỏ qua bất cứ chi tiết nào, từ cử chỉ nhỏ nhặt đến những biểu hiện lạ thường của từng người trong toa. Hanbin luôn có một linh cảm kỳ lạ về những điều bất thường, và hôm nay, anh không thể xua tan cảm giác bất an đang dâng lên trong lòng.
Ở một góc khác của toa tàu, Eunchan, một thám tử tư nổi tiếng với khả năng phá án nhanh chóng, cũng đang trầm ngâm suy nghĩ. Anh đang theo dõi một vụ án phức tạp liên quan đến một loạt các vụ trộm trang sức tại các tiệm vàng lớn ở Seoul, và anh tin rằng chuyến tàu này sẽ đưa anh đến manh mối quan trọng. Không ngờ, chuyến hành trình này lại dẫn anh đến một vụ án khác, còn nghiêm trọng hơn.
Kim Taerae, người soát vé của chuyến tàu số 379, đi từ toa này sang toa khác với nụ cười lịch thiệp trên môi. Anh là một người điềm đạm, luôn giữ vẻ ngoài chuyên nghiệp dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Tuy nhiên, khi bước vào toa tàu hạng nhất, Taerae không thể không nhận ra bầu không khí căng thẳng và sự im lặng đáng ngờ giữa các hành khách.
Giữa lúc chuyến tàu lướt qua những cánh đồng tối đen như mực, một tiếng thét đột ngột vang lên từ phòng riêng của hành khách Tiêu Bối Cường. Tiếng thét ấy xé toạc không khí tĩnh lặng, khiến mọi người trên toa tàu đều giật mình.
Taerae ngay lập tức chạy đến, mở cửa phòng và nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng, Tiêu Bối Cường, ông chủ tiệm vàng nổi tiếng, đã nằm gục trên sàn, máu chảy ra từ vết thương sâu ở ngực. Căn phòng bỗng chốc trở nên chật chội, ngột ngạt bởi cái chết đột ngột của ông.
Hành khách trong toa bắt đầu xôn xao, tiếng bước chân lạo xạo khi mọi người kéo đến xem. Lew, một doanh nhân thành đạt, đứng phía ngoài cửa, ánh mắt kinh hoàng. Ahn Hyung-seob, một giáo sư đại học, bước lùi lại vài bước, tay run rẩy. Koo Bon Hyuk, một nhà môi giới bất động sản, cau mày, cố gắng giữ bình tĩnh. Hwarang, một nghệ sĩ vẽ tranh nổi tiếng, che miệng lại, mắt trợn tròn không tin vào cảnh tượng trước mắt. Và cuối cùng, Thẩm Tư Lãng, một thương gia người Trung Quốc, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, nhưng trong mắt lóe lên tia nhìn sắc bén.
Eunchan lập tức tiến đến, kiểm tra thi thể và nhận ra rằng Tiêu Bối Cường đã chết từ ít nhất mười lăm phút trước. Vết thương trên ngực chứng tỏ ông ta đã bị đâm bằng một vật nhọn, có thể là dao. Nhưng điều kỳ lạ là, căn phòng không hề có dấu hiệu bị lục lọi hay có dấu vết của kẻ xâm nhập. Cửa phòng đã bị khóa từ bên trong, và chìa khóa vẫn còn nằm trên bàn.
Oh Hanbin, với bản năng của một phóng viên, lập tức rút sổ tay ra, ghi chép lại mọi chi tiết nhỏ nhặt. "Có thể là một vụ tự sát," anh thì thầm với chính mình, nhưng trong lòng vẫn không thể phủ nhận sự nghi ngờ đang dâng lên.
Eunchan đứng dậy, nhìn quanh căn phòng, rồi quay sang và nhìn thấy Hanbin đang viết. "Chúng ta phải giữ nguyên hiện trường và báo cáo ngay cho cảnh sát ở ga tiếp theo. Nhưng trước hết, tôi cần hỏi một số câu hỏi," Eunchan nói, ánh mắt dừng lại trên từng người trong căn phòng.
Bí ẩn của vụ án mạng trên chuyến tàu số 379 bắt đầu, và mỗi người trong số họ đều là một mảnh ghép trong bức tranh kỳ lạ này.