Chương 5: Sự Trở Về Của Thành Chủ – Quyết Định Số Phận

Trong không khí thanh tịnh của Thánh Thành, một luồng khí tức mạnh mẽ bỗng từ xa áp tới. Bầu trời dường như tối sầm lại trong khoảnh khắc, ngay cả những bậc cao nhân trong thành cũng cảm nhận được sự rung chuyển của thiên địa. Từng đợt ánh sáng kim quang chói lọi xuyên qua từng tầng mây, soi rọi khắp các ngõ ngách. Mọi người trong thành lập tức cúi đầu cung kính, vì họ biết: Thành Chủ đã trở lại!

Thiên Huyễn đang bận rộn hướng dẫn đám hạ nhân chuẩn bị mọi thứ cho Thanh Thiên Kỳ thì cũng ngẩng đầu lên, lòng trào dâng một cảm giác quen thuộc nhưng đầy áp lực. Ông nội của hắn, một trong những cường giả đỉnh phong của Nhân Giới, đã trở về sau cuộc triệu tập tại Nguyên Thủy Điện. Mặc dù Thiên Huyễn vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng khi nghĩ đến sự việc những ngày qua.

Thành Chủ Thánh Thành, người đàn ông cao lớn với đôi mắt như biển sâu vô tận, bước vào đại điện. Theo sau ông là hàng chục cường giả đại thánh, trong đó có những người nổi danh khắp cả giới võ đạo. Những kẻ này, dù không phải là Đế Cấp, nhưng sức mạnh cũng đã ngang tầm đại đế, mỗi bước đi đều khiến cả không gian như run rẩy.

Khi bước vào đại điện, ánh mắt Thành Chủ không khỏi đảo quanh để dò xét. Ông nhìn thấy cảnh tượng trật tự và gọn gàng, đám hạ nhân đang làm việc không một tiếng động, ai ai cũng nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ của mình. Không khí tỏa ra khắp Thánh Thành là sự nghiêm túc và đầy kính trọng, không hề có chút hỗn loạn hay hoang mang nào.

Thiên Huyễn cúi đầu kính cẩn:

“Ông nội! Cháu chào ông.”

 

Thành Chủ cười khẽ, ánh mắt hiền từ nhìn đứa cháu nội duy nhất của mình:

“Thiên Huyễn, những ngày qua con đã làm rất tốt. Ta có nghe về việc Thánh Tử của Thánh Tộc đã hạ giới, và con đã đón tiếp ngài chu đáo.”

 

Thiên Huyễn cúi người, lòng thở phào nhẹ nhõm. Hắn vốn sợ rằng mình vì mải mê trận pháp mà làm sai sót điều gì, nhưng giờ khi thấy ông hài lòng, lòng hắn như trút được gánh nặng.

Thành Chủ tiếp tục:

“Con có biết tại sao ta để con quản lý Thánh Thành trong thời gian ta vắng mặt không?”

 

Thiên Huyễn gật đầu, nhưng thực ra hắn vẫn chưa rõ lý do cụ thể. Chỉ biết rằng ông hắn luôn mong muốn hắn trưởng thành, có thể tự mình gánh vác những trọng trách lớn. Thành Chủ nhìn hắn một lúc, rồi bất ngờ hỏi:

“Sau này con có muốn phụ tá cho Thánh Tử của Thánh Tộc không?”

 

Câu hỏi khiến Thiên Huyễn đứng khựng lại, hắn ngẩng đầu lên nhìn ông mình với ánh mắt khó hiểu. Thành Chủ mỉm cười đầy bí ẩn:

“Con có tài năng hơn người, nhưng Nhân Giới này quá nhỏ bé. Tài năng của con không thể bị giới hạn tại đây. Ta muốn con đi xa hơn, học hỏi nhiều hơn và đứng ở những nơi cao hơn. Thánh Tử là người đặc biệt, và Thánh Tộc sẽ là nơi để con phát huy hết năng lực của mình.”

 

Thiên Huyễn hơi bối rối, đôi tay khẽ siết lại. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ phụ tá cho ai cả. Từ nhỏ, hắn đã say mê trận pháp, sống giữa các ký hiệu và công thức trận đạo, không mấy quan tâm đến những mối quan hệ quyền lực. Nhưng ông của hắn là người nhìn xa trông rộng, và khi ông đã quyết định điều gì, hiếm khi nào sai lầm.

Thành Chủ nhận ra sự bối rối trong ánh mắt Thiên Huyễn, nhưng ông không ép buộc:

“Con hãy suy nghĩ kỹ. Tương lai của con không phải chỉ gói gọn trong Thánh Thành này. Nếu muốn vươn tới những đỉnh cao, con cần phải bước ra khỏi vùng an toàn, rời xa những thứ quen thuộc.”

 

Thiên Huyễn cúi đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn. Hắn hiểu rõ lời ông nội mình, và cảm nhận được ý nghĩa sâu xa trong từng câu nói ấy. Thành Chủ không chỉ muốn hắn quản lý Thánh Thành mà còn mong muốn hắn trở thành một phần của thế giới lớn hơn – thế giới của những thiên kiêu hàng đầu.

Sau một lúc im lặng, Thành Chủ bước tới vỗ nhẹ vai Thiên Huyễn, giọng nói trầm lắng:

“Con hãy dành chút thời gian suy nghĩ. Nhưng hãy nhớ, Thánh Tử không phải người tầm thường. Con đường cùng ngài đi sẽ đầy thử thách, nhưng cũng sẽ mở ra nhiều cơ hội hơn bất kỳ nơi nào khác.”

 

Nói xong, Thành Chủ quay người rời khỏi đại điện, để lại Thiên Huyễn đứng giữa không gian rộng lớn. Trong đầu hắn giờ đây chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Phụ tá cho Thánh Tử…

Hắn nhìn ra cửa, nơi ánh nắng chiếu rọi rực rỡ, rồi thở dài. Trong lòng vẫn còn chút do dự, nhưng hắn biết ông nội luôn có lý do khi đưa ra những quyết định này.

Thánh Tử... Thanh Thiên Kỳ.

Thiên Huyễn lẩm bẩm tên của vị Thánh Tử mà hắn sẽ phải theo hầu, một tương lai mới đang mở ra trước mắt.

Thiên Huyễn ngồi trầm tư trước câu nói của ông mình, trong lòng khẽ dao động. Hắn tự hỏi: Phụ tá cho Thánh Tử... liệu có đáng không?

Dù ông hắn nói Thanh Thiên Kỳ là một nhân vật đặc biệt, nhưng Thiên Huyễn luôn có tiêu chuẩn riêng. Hắn không muốn phụ tá cho kẻ chỉ có sức mạnh mà thiếu tâm tính hoặc lý tưởng. Với niềm đam mê trận pháp và sự sắc bén trong tư duy, hắn hiểu rõ rằng, nếu phải phụ tá, người đó phải có đủ khả năng vượt xa mọi giới hạn của võ đạo.

"Hắn phải chứng minh được năng lực của mình trước ta," Thiên Huyễn tự nhủ. "Nếu không, chẳng có lý do gì để ta đi theo hắn." Đôi mắt của Thiên Huyễn ánh lên sự quyết tâm. Dù kính trọng ông, nhưng hắn không phải kiểu người dễ dàng làm theo chỉ thị mà không có lý do xác đáng.

Ngay khi dòng suy nghĩ còn đang lơ lửng, một tiếng bước chân gấp gáp vang lên bên ngoài điện. Thiên Minh, đại ca của Thiên Huyễn, xuất hiện với sắc mặt đầy nghiêm trọng. Hắn cúi đầu chào Thiên Huyễn nhưng ngay lập tức báo cáo:

“Thiên Huyễn, có chuyện khẩn cấp rồi! Ly Thành và chín thành khác xung quanh đã bị thú triều nhấn chìm. Hơn nữa, Minh Đế cũng đã càn quét qua nơi đó, biến cả khu vực thành biển máu.”

 

Thiên Huyễn giật mình. Ly Thành? Không phải đó là một trong những thành quan trọng của Nhân Giới sao? Hắn đã từng nghe về sự phòng thủ kiên cố của nó, vậy mà giờ đây lại bị nhấn chìm bởi thú triều? Minh Đế, một trong những nhân vật hắc ám bậc nhất, lại ra tay càn quét?

"Bầu trời nơi đó giờ bị bóng đêm bao phủ. Tinh Võng đã mất liên lạc hoàn toàn với khu vực đó, và từ những gì còn sót lại trong tín hiệu cuối cùng, ta nghe được rằng..." Thiên Minh hít một hơi dài trước khi tiếp tục: “... trước khi chết, Thanh Bạch đã truyền tin về việc xuất hiện yêu thú biến dị tại Huyết Hoàng Nhai.”

 

Thiên Huyễn đứng phắt dậy, mặt hắn thoáng sự lo lắng pha lẫn tức giận. Thanh Bạch, một trong những vị thủ hộ mạnh mẽ nhất của Ly Thành, giờ đây đã tử vong? Yêu thú biến dị... lại là yêu thú? Sự kiện này không chỉ đơn thuần là một thú triều, mà dường như có liên quan đến sự trỗi dậy của những thế lực hắc ám sâu xa hơn.

Hắn thở dài, lẩm bẩm:

“Yêu thú... lại là chúng sao?”

 

Trong lòng Thiên Huyễn bắt đầu gợn lên những cảm xúc phức tạp. Hắn không chỉ căm ghét yêu thú vì những trận chiến tàn khốc chúng gây ra, mà còn bởi những ký ức đau thương về cái chết của cha mẹ hắn trong quá khứ. Càng nghĩ, hắn càng không thể dập tắt cơn phẫn nộ trong lòng mình.

Thiên Minh tiếp tục:

“Hiện tại, mọi thành trì xung quanh đang rơi vào hỗn loạn. Các cường giả đều đang phân vân không biết nên đối phó thế nào. Tin tức từ Tinh Võng không ổn định, nhưng có vẻ như các yêu thú ở Huyết Hoàng Nhai đang trở nên cực kỳ mạnh mẽ và có xu hướng tiến vào Nhân Giới.”

 

Thiên Huyễn trầm ngâm, bàn tay nắm chặt. Mọi chuyện dường như càng lúc càng tệ hơn. Và giờ đây, nhiệm vụ của hắn không chỉ là bảo vệ Thánh Thành, mà còn phải đối diện với một tương lai đầy bấp bênh.

Nhưng trong sâu thẳm, Thiên Huyễn lại không muốn đối phó với những thế lực đen tối này một mình. Có lẽ, phụ tá cho Thánh Tử có thể là một lựa chọn khôn ngoan. Nhưng hắn vẫn cần một điều kiện…

"Ta sẽ không đi theo Thanh Thiên Kỳ chỉ vì ông nội muốn," Thiên Huyễn thì thầm với chính mình. “Hắn phải chứng minh cho ta thấy... hắn có đủ tài năng, tầm nhìn, và sức mạnh để chống lại những thế lực này. Nếu không, ta sẽ tự mình tìm cách vượt qua chúng.”

 

Thiên Minh cau mày trước sự yên lặng bất ngờ của em trai. Nhưng Thiên Huyễn, sau khi ổn định cảm xúc, quay sang đại ca và ra lệnh:

“Ngươi hãy chuẩn bị cho ta một đội thám tử, chúng ta sẽ tiến đến Huyết Hoàng Nhai để thu thập thêm thông tin. Đừng để ai biết về chuyện này, kể cả Thánh Tử. Ta cần tự mình kiểm chứng thông tin trước khi đưa ra bất kỳ quyết định nào.”

 

Thiên Minh gật đầu, lập tức rời đi. Thiên Huyễn đứng lặng nhìn ra cửa sổ, nơi bầu trời vẫn xanh trong như chưa từng xảy ra biến động gì. Nhưng hắn biết rằng bão tố đang kéo tới, và mọi thứ có thể sẽ thay đổi nhanh chóng.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play