Chương 3: Ký Ức Của Thiên Huyễn – Thánh Tử Xuất Hiện

Thiên Huyễn vẫn còn đang giận dỗi, bước đi lẩm bẩm không ngừng về vụ trận pháp bị phá nát, đột nhiên khựng lại giữa chừng. Hắn chợt nhớ ra một điều cực kỳ quan trọng mà suýt nữa đã quên mất. Trong đầu hắn hiện lên lời dặn của ông mình – Thành Chủ Thánh Thành, một người quyền uy vô song trong Nhân Giới.

Câu nói ấy rõ ràng vang lên trong đầu hắn:

“Thiên Huyễn, sắp tới Thánh Tử của Thánh Tộc sẽ hạ giới. Con hãy chuẩn bị tiếp đón cẩn thận, phải thật chu đáo. Ông không thể có mặt tại Thánh Thành vào lúc đó, mọi việc giao cho con toàn quyền xử lý. Đừng để ta thất vọng!”

 

Mắt Thiên Huyễn trợn tròn. Thánh Tử của Thánh Tộc... Đó chẳng phải là người đang đứng trước mặt hắn hay sao? Hắn nuốt khan, mồ hôi lấm tấm trên trán. Tại sao lại là hắn? Thiên Huyễn lập tức quay lại nhìn Thanh Thiên Kỳ, đôi mắt vừa giận vừa hoảng hốt.

"Ngươi... ngươi là..." Thiên Huyễn lắp bắp.

 

Thanh Thiên Kỳ nhìn Thiên Huyễn với vẻ mặt thản nhiên, vẫn chưa hiểu rõ vì sao kẻ trước mặt lại biến sắc nhanh đến thế.

“Ngươi hỏi gì kỳ vậy? Ta là ai thì ngươi chưa cần biết. Quan trọng là ta vừa bị ném xuống đây, đó là lỗi của ai thì tự ngươi nghĩ.”

 

Thiên Huyễn vội vàng cắt ngang:

“Khoan đã! Thánh Tử... ngài chính là Thánh Tử của Thánh Tộc, phải không?”

 

Thiên Huyễn gần như run rẩy khi nghĩ đến chuyện mình vừa lớn tiếng mắng mỏ Thánh Tử – nhân vật mà cả Thánh Thành lẫn Thánh Tộc đều tôn kính. Hắn hối hận đến mức không biết phải làm gì ngoài việc cúi đầu, miệng lắp bắp xin lỗi:

“Thánh... Thánh Tử! Ta... ta không biết là ngài. Xin ngài thứ lỗi! Ta... ta thật không biết điều!”

 

Thanh Thiên Kỳ nhìn kẻ trước mặt, nhướng mày:

“Thánh Tử? Ừ, là ta đây. Nhưng đừng có nhặng xị lên như thế, ta không có thích chuyện người khác cứ cúi đầu suốt.”

 

Thiên Huyễn ngượng ngùng đứng thẳng người lên, mồ hôi vẫn nhỏ giọt trên trán. Trong lòng hắn tự trách bản thân mình vô ý đến mức suýt nữa làm mất mặt cả gia tộc. Làm sao mà ta lại quên được chuyện trọng đại này chứ?! Hắn vốn dĩ vì mải mê nghiên cứu trận pháp, lại thêm việc ông mình hiện tại bị triệu tập bởi Nguyên Thủy Điện nên không có mặt tại Thánh Thành, tất cả trách nhiệm lớn nhỏ trong thành đều do hắn tự tay quản lý.

"Ngài... Thánh Tử! Ta sẽ lập tức sắp xếp nơi ở cho ngài. Xin ngài chờ một chút!" Thiên Huyễn luống cuống, rồi ngay lập tức xoay người lao ra khỏi đại điện như một mũi tên, miệng không ngừng gọi to:

“Người đâu! Mau sắp xếp chỗ nghỉ cho Thánh Tử! Lập tức chuẩn bị mọi thứ chu đáo!”

 

Đám thuộc hạ nghe thấy tiếng gọi như lệnh truy nã của Thiên Huyễn thì vội vã chạy tới, không dám chậm trễ nửa bước.

“Dạ, công tử! Chúng thuộc hạ sẽ lập tức chuẩn bị ngay!”

 

Trong chớp mắt, cả Thánh Thành dường như bừng tỉnh khỏi trạng thái im lìm. Các thuộc hạ bắt đầu chạy đôn đáo khắp nơi, dọn dẹp, chuẩn bị phòng nghỉ cho Thanh Thiên Kỳ. Những người hầu của Thiên Huyễn làm việc cật lực như thể sợ chậm trễ sẽ bị lôi ra phạt.

 

---

Trở lại bên trong đại điện…

Thanh Thiên Kỳ đứng im giữa không gian rộng lớn, nhìn theo bóng dáng Thiên Huyễn đã chạy khuất. Anh thở dài, miệng mỉm cười thích thú.

"Tên này cũng buồn cười thật, mới nãy còn muốn ăn tươi nuốt sống mình, giờ thì cuống quýt như gặp ma." Thanh Thiên Kỳ nhún vai, thản nhiên bước ra ngoài, không hề bận tâm đến sự náo loạn đang diễn ra xung quanh.

 

Anh ngẩng đầu nhìn lên trời cao, lòng thầm nghĩ: Mình xuống đây theo ý chỉ của Thánh Tổ, nhưng lại gặp ngay một kẻ cuồng trận pháp như vậy. Thánh Thành này xem ra còn nhiều điều thú vị để khám phá.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play