Chương 3: Xuống Nhân Giới – Cuộc Gặp Mặt Bất Đắc Dĩ

Thánh Tổ không nói thêm lời nào, chỉ vung tay nhẹ một cái, Thanh Thiên Kỳ lập tức cảm nhận được một luồng lực mạnh mẽ bao bọc quanh cơ thể mình. Ánh sáng chói lóa từ đôi tay của Thánh Tổ lan tỏa khắp không gian, rồi đột nhiên một dòng xoáy không gian khổng lồ mở ra. Trong chớp mắt, Thanh Thiên Kỳ đã bị hút vào giữa dòng xoáy, cơ thể anh lập tức bị dịch chuyển xuống Nhân Giới.

 

---

Tại Thánh Thành, trong một góc ẩn dật…

Thiên Huyễn ngồi đăm chiêu bên trận pháp khổng lồ của mình, vẻ mặt đầy thỏa mãn. Từng đường nét phức tạp, từng ký hiệu rực rỡ bừng sáng quanh thân trận, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Mọi thứ hoàn hảo đến mức Thiên Huyễn có thể cảm nhận được từng dao động nhỏ nhất trong không gian, từng mảnh nhỏ của không khí cũng tuân theo quy luật trận pháp. Đây là tuyệt tác. Hắn đã mất ba tháng trời để thiết lập nên trận này, và giờ đây, nó đã gần như hoàn thiện.

Hắn mỉm cười đắc thắng, tự lẩm bẩm:

“Hừ, thiên hạ làm sao có kẻ nào có thể phá nổi trận pháp của ta! Đây chính là kết tinh của trí tuệ và tài năng, sự tuyệt diệu của trận đạo!”

 

Thiên Huyễn vốn dĩ là một người có tài năng thiên bẩm trong việc nghiên cứu trận pháp. Hắn yêu say mê từng ký hiệu, từng biểu đồ và mỗi đường nét của chúng. Có lẽ nếu người khác yêu võ đạo như mạng sống thì Thiên Huyễn cũng yêu trận pháp đến mức sẵn sàng đánh đổi mọi thứ vì chúng. Nhưng có một điều mà hắn ghét nhất trong cuộc đời này, đó chính là... kẻ nào dám phá trận của hắn!

Đang đắm chìm trong sự thỏa mãn, Thiên Huyễn bỗng giật mình bởi một tiếng "ẦMMMMM!" vang lên đầy kinh thiên động địa. Không gian xung quanh rung chuyển dữ dội, và rồi, từ trên cao, một luồng sáng cực mạnh giáng xuống. Luồng sáng đó như một thanh đao khổng lồ cắt ngang qua không gian, đâm thẳng vào trung tâm của trận pháp.

"Không... không... không thể nào!" Thiên Huyễn gào lên, đôi mắt trợn tròn nhìn chằm chằm vào cột sáng từ trên trời giáng xuống, phá nát công sức ba tháng trời của hắn chỉ trong tích tắc. Toàn bộ trận pháp lung lay, rồi vỡ vụn như gương vỡ trước mắt hắn.

 

“Rắc rắc rắc!”

"Cái quái gì...! Ai... ai là kẻ dám phá trận của ta!" Thiên Huyễn vừa tức giận vừa hoảng hốt. Hắn lao tới đống tàn dư của trận pháp với vẻ mặt nhăn nhó như sắp khóc. “Trời đất ơi, ta đã mất bao nhiêu thời gian để hoàn thiện trận này, thế mà giờ... giờ thì... cái quái gì thế này?!”

 

Ngay giữa đống trận pháp vừa tan thành mây khói, một bóng người dần hiện ra. Đó chính là Thanh Thiên Kỳ, với vẻ mặt hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Anh nhìn quanh, tay phủi nhẹ bụi bặm trên vai, rồi thản nhiên hỏi:

“Đây là đâu? Ta vừa bị ném xuống đây sao?”

 

Thiên Huyễn lúc này đã không còn giữ được bình tĩnh. Hắn nhảy dựng lên, mặt đỏ bừng bừng, chỉ thẳng vào Thanh Thiên Kỳ, giọng nói như bị ép đến mức méo mó:

“Ngươi là ai?! Tại sao ngươi dám phá trận của ta! Ngươi có biết ta đã mất ba tháng trời chỉ để thiết lập nó không hả?!! Ba tháng trời!!!”

 

Thanh Thiên Kỳ nhíu mày, nhìn tên thiếu niên nhỏ nhắn trước mặt, miệng lẩm bẩm:

“Phá trận của ngươi? Trận gì chứ? Ta chỉ vừa từ trên trời rơi xuống thôi mà... đâu có phá gì đâu?”

 

Thiên Huyễn cảm thấy tai mình sắp bốc khói vì câu trả lời ngây thơ của Thanh Thiên Kỳ. Hắn hét lên trong sự đau khổ:

“Không phá?!! NGƯƠI PHÁ NÁT TRẬN PHÁP CỦA TA! Ba tháng công sức của ta tiêu tan rồi! Ngươi... ngươi...”

 

Thiên Huyễn tức đến mức không thể nói thành lời. Mặt hắn biến sắc, rồi lại đỏ bừng, rồi tái xanh. Hắn hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng không ngừng nguyền rủa tên khốn đã phá nát tuyệt tác của hắn.

Thanh Thiên Kỳ nhìn kẻ trước mặt với ánh mắt nửa ngạc nhiên, nửa buồn cười. Hắn vốn không phải là người quan tâm đến trận pháp hay bất kỳ thứ gì liên quan đến nó, nhưng giờ đây hắn lại thấy buồn cười trước vẻ mặt nhăn nhó như đứa trẻ mất kẹo của Thiên Huyễn.

"Thôi nào, có gì ghê gớm đâu. Trận pháp của ngươi bị phá thì ngươi cứ dựng lại, ta đâu có cố ý phá đâu," Thanh Thiên Kỳ nói với giọng điệu thản nhiên như thể chuyện này chẳng có gì quan trọng.

 

Nghe đến đây, Thiên Huyễn gần như phát điên. Dựng lại? Lại dựng lại? Hắn đã mất ba tháng để tạo nên trận pháp đó! Đó không chỉ là trận pháp, mà là tâm huyết, là đứa con tinh thần của hắn!

“Dựng lại? Ngươi nói nghe dễ dàng quá nhỉ! Ta đã dùng biết bao nhiêu tinh lực và tâm huyết để nghiên cứu nó! Chỉ trong một cú rơi vô duyên của ngươi mà tất cả tan thành mây khói! Ngươi... ngươi...!”

 

Thiên Huyễn giận đến mức toàn thân run rẩy, nhưng không biết phải làm gì trước tình cảnh này. Hắn chỉ có thể đứng đó, trừng mắt nhìn Thanh Thiên Kỳ như thể muốn biến anh thành tro bụi.

Thanh Thiên Kỳ cố gắng nén cười trước cảnh tượng trớ trêu này. Anh nhún vai, rồi chậm rãi nói:

“Thôi thì... coi như ta xin lỗi vậy. Nếu ngươi cần ta giúp dựng lại, ta sẽ... đứng đây quan sát cho ngươi khỏi bực bội.”

 

Thiên Huyễn bực mình đến mức muốn nổ tung, nhưng nghe câu "ta xin lỗi" dù miễn cưỡng của Thanh Thiên Kỳ, hắn chỉ có thể hậm hực rời đi, miệng không ngừng lẩm bẩm chửi rủa.

“Đúng là xui xẻo, ai bảo ngươi lại chọn đúng chỗ này mà rơi chứ! Lần sau rơi chỗ nào tránh xa trận pháp của ta ra!”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play