Chương 1: Lời Kêu Gọi của Thánh Tổ
Tại Thánh Vực, một không gian thần thánh nơi Thánh Tộc sinh sống, bầu trời luôn rực sáng với những tia sáng thuần khiết chiếu rọi khắp nơi. Bên trong một cung điện rộng lớn, Thanh Thiên Kỳ đang luyện tập chăm chỉ. Bàn tay anh tỏa ra ánh sáng của Thánh Đạo, mỗi chiêu thức tung ra đều mang theo sức mạnh chấn động không gian. Mồ hôi tuôn rơi trên trán nhưng ánh mắt anh vẫn sắc lạnh, tập trung tuyệt đối vào từng động tác.
Bỗng nhiên, một tia sáng từ xa truyền tới. Ánh sáng ấy mang theo khí tức mạnh mẽ của Thánh Tổ - người bảo vệ và cũng là sư phụ của Thanh Thiên Kỳ. Anh dừng tay, thu hồi năng lượng và đi thẳng đến điện thờ của Thánh Tổ.
Tại đây, Thanh Thiên Kỳ thấy Thánh Tổ đang đứng giữa một không gian huyền bí, đôi mắt ông ánh lên sự thâm trầm và uyên thâm. Thân hình Thánh Tổ cao lớn, mái tóc bạc trắng dài buông xõa, toát ra khí thế của người đã trải qua vô vàn kiếp nạn để khai sáng Thánh Đạo.
Thanh Thiên Kỳ cúi đầu, cung kính nói:
“Ngài gọi con, thưa Thánh Tổ?”
Thánh Tổ gật đầu, giọng nói trầm ấm nhưng mạnh mẽ vang lên:
“Ừm. Sau khi cha mẹ con mất, ta đã luôn ở bên bảo vệ và che chở con. Nhưng thời gian tới, con sẽ phải tự bước trên con đường của mình.”
Thanh Thiên Kỳ khẽ cau mày, ánh mắt sáng ngời lên sự nghiêm túc. Anh đã biết trước rằng sẽ có ngày mình phải tự lực cánh sinh, nhưng khi nghe điều này từ chính Thánh Tổ, một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng.
Thánh Tổ tiếp tục, giọng nói ông tràn đầy sự cân nhắc:
“Dạ Thiên Tộc đã có ơn với Thánh Tộc chúng ta, và lần này họ tuyên bố sẽ bố cục ra một cuộc tranh phong giữa các thiên tài. Chúng ta không tham gia vì phần thưởng, mà để thể hiện lập trường với Dạ Thiên Tộc.”
Thanh Thiên Kỳ chớp mắt, trong đầu anh vang lên nhiều suy nghĩ. Dạ Thiên Tộc - một thế lực lớn và huyền bí. Việc họ tổ chức một sự kiện lớn như vậy chắc hẳn không phải chuyện đơn giản. Anh ngập ngừng hỏi:
“Thánh Tổ, ngài có thể kể cho con về mối liên hệ giữa Thánh Tộc và Dạ Thiên Tộc được không ạ?”
Thánh Tổ khẽ thở dài, đôi mắt như hồi tưởng lại quá khứ xa xôi:
“Năm xưa, khi ta sáng tạo ra Thánh Đạo, Dạ Thiên Tộc đã gánh chịu Thiên Kiếp thay ta. Trong suốt hành trình ta khai phá Thánh Đạo, chính Dạ Thiên - một vị trong Dạ Thiên Tộc - đã chống đỡ thiên đạo chi huy để bảo vệ ta, giúp ta sống sót đến giờ và giúp Thánh Tộc chúng ta có thời kỳ huy hoàng như hiện tại.”
Thanh Thiên Kỳ gật đầu, trong lòng kính trọng sự hy sinh của Dạ Thiên Tộc dành cho Thánh Tổ và Thánh Đạo. Tuy nhiên, anh không khỏi thắc mắc tại sao lần này họ lại bố cục ra một sự kiện lớn như vậy. Anh hỏi tiếp:
“Tại sao lần này họ lại bố cục một sự kiện lớn như vậy, thưa Thánh Tổ?”
Thánh Tổ trầm ngâm một lúc, rồi nói:
“Theo những gì ta biết, Dạ Thiên Tộc vừa sinh ra một thiên tài vạn cổ có một. Đứa trẻ này đến cả cha mẹ nó cộng lại cũng không bằng. Ngay từ khi mới sinh, nó đã được lập làm thánh tử, một tuổi đã thông linh và tò mò mọi thứ. Đến hai tuổi, trí tuệ của nó đã ngang bằng với những lão quái vạn năm. Đứa trẻ này càng lớn càng nguy hiểm.”
Ánh mắt Thanh Thiên Kỳ lóe lên sự quan tâm, anh tò mò hỏi thêm:
“Thiên tài đó thật sự đáng sợ như vậy sao, thưa Thánh Tổ?”
Thánh Tổ khẽ gật đầu, đôi mắt nghiêm trọng hơn:
“Đúng vậy. Ba tuổi, nó bắt đầu khai sáng tri thức, lấy mọi thứ làm thí nghiệm, kể cả huynh đệ trong tộc. Đến bốn tuổi, nó tinh thông đan đạo, sáng tạo ra Thiên Độc Kinh. Năm tuổi, nó tinh thông trận đạo, sáng tạo ra Tứ Tượng Hoàn Vũ Trận. Tất cả những gì nó làm đều vượt xa những gì người bình thường có thể tưởng tượng.”
Thanh Thiên Kỳ nghe đến đây, trong lòng dâng lên cảm giác khó tin. Một thiên tài tuyệt thế đến mức độ này, chẳng khác nào thần thánh hiện thế. Nhưng rồi anh băn khoăn hỏi:
“Vậy tại sao một thiên tài như vậy lại cần đến một bố cục lớn thế, thưa Thánh Tổ? Nếu hắn nhập luân hồi, thì chẳng phải mọi thứ sẽ bị xóa sạch sao?”
Thánh Tổ khẽ nhíu mày, giọng nói đầy bí ẩn:
“Con không biết đấy thôi. Dạ Thiên Tộc quản lý luân hồi, và vì vậy Dạ Vấn Thiên - thiên tài mà ta nhắc đến - khi nhập luân hồi, sẽ không mất ký ức. Mọi thứ hắn trải qua trong tiền kiếp đều vẫn còn đó.”
Nghe đến đây, Thanh Thiên Kỳ hoàn toàn bị cuốn vào câu chuyện. Anh nhận ra rằng cuộc tranh phong lần này không chỉ là một sự kiện bình thường. Hơn nữa, việc Dạ Vấn Thiên không mất ký ức khi nhập luân hồi càng làm tăng thêm độ nguy hiểm cho kẻ này. Anh hiểu rằng việc tham gia vào sự kiện lần này không chỉ để thể hiện lập trường của Thánh Tộc, mà còn là một cuộc đối đầu với một thiên tài cực kỳ nguy hiểm.
Thánh Tổ chậm rãi bước về phía Thanh Thiên Kỳ, đôi mắt tràn ngập sự nghiêm nghị và lo âu. Ông biết lần này gửi Thanh Thiên Kỳ xuống Hạ Giới không chỉ là để đối diện với những thiên tài nhân loại, mà còn là một thử thách về lòng thù hận của anh đối với Yêu Tộc.
Thánh Tổ thở dài, ánh mắt nhìn xa xăm:
“Lần này ta sẽ để con tham gia cuộc tranh phong này. Theo như Dạ Vũ tuyên bố, trong vòng 20 năm, tất cả các thế lực lớn đều phải đưa thiên tài xuống Hạ Giới, nhưng tu vi không được vượt quá cảnh giới Đại Đế. Hiện tại, con đã là Đại Thánh, coi như đáp ứng điều kiện.”
Nghe vậy, Thanh Thiên Kỳ khẽ gật đầu, ánh mắt sắc bén dường như hiểu rõ nhiệm vụ được giao. Tuy nhiên, anh vẫn muốn biết rõ mục đích thực sự của cuộc tranh phong này.
“Dạ Vũ tổ chức cuộc đại hội này để làm gì, thưa Thánh Tổ?”
Thánh Tổ khẽ nhíu mày, rồi giải thích:
“Cuộc đại hội này sẽ diễn ra trong 100 năm tới, tại Tam Thập Tam Thiên. Mười người lọt vào top sẽ được Dạ Vũ đích thân giúp đột phá lên Thiên Tôn Thất Bộ, một trong những cảnh giới cao nhất của võ đạo. Nhưng ta không cần con lọt vào top gì cả, ta chỉ cần con sống trở về.”
Những lời này của Thánh Tổ khiến Thanh Thiên Kỳ khẽ chấn động. Mặc dù cuộc tranh phong hứa hẹn những phần thưởng vô giá, nhưng điều quan trọng nhất mà Thánh Tổ mong muốn chỉ là sự an toàn của anh. Điều đó chứng tỏ rằng sắp tới anh sẽ đối đầu với những kẻ thù vô cùng đáng sợ.
"Lần này, Yêu Tộc sinh ra rất nhiều yêu nghiệt. Ta biết con căm thù Yêu Tộc vì cái chết của cha mẹ con. Tuy nhiên, ta hy vọng con sẽ suy nghĩ kỹ càng trước khi đối đầu với chúng," Thánh Tổ nói, giọng trầm mặc nhưng không giấu được nỗi lo lắng.
Nghe nhắc đến Yêu Tộc, ánh mắt Thanh Thiên Kỳ bỗng chốc tối sầm lại. Ký ức về cái chết thảm khốc của cha mẹ dưới tay Yêu Tộc hiện về trong đầu anh như những lưỡi dao sắc bén. Anh không bao giờ quên được sự tàn bạo của chúng. Thanh Thiên Kỳ nghiến chặt hàm, giọng nói lạnh lùng:
“Yêu Tộc có kẻ nào mà khiến ngài phải lo lắng như vậy?”
Thánh Tổ nhìn thẳng vào mắt Thanh Thiên Kỳ, giọng nói ông trở nên sâu sắc hơn:
“Lần này, Long Tộc xuất hiện bốn thiên tài vô cùng xuất chúng. Trong số đó, ba kẻ là con của các Long Tổ. Con cũng biết, Long Tộc có vô số chi nhánh, nhưng chỉ có 17 tộc được gọi là Chân Long, bao gồm Thanh Long, Thạch Long, Thủy Long, Hỏa Long, Thiết Long, Hắc Long, Tử Long, Xích Long, Bạch Long, Lôi Long, Ngân Long, Thương Long, Thánh Long, Hoàng Long, Thiên Long, Cửu Long Phệ Thiên, và Tinh Không Long Hồn.”
Nghe đến đây, Thanh Thiên Kỳ càng chú ý hơn. Long Tộc vốn dĩ đã mạnh mẽ, mà lần này lại có sự xuất hiện của những kẻ thuộc hàng con cháu của Long Tổ, đích thực là thiên tài trong thiên tài.
Thánh Tổ tiếp tục:
“Theo thông tin mà ta thu thập được, Thiết, con trai của Long Tổ Xích - thủ lĩnh của Xích Long Tộc, đã hạ giới. Đây là một trong những kẻ nguy hiểm nhất. Ngoài ra, còn có Vô Tổ, con trai của Huyền Vô Cực - Long Tổ của Thanh Long Tộc. Tên này cũng không thể coi thường. Cuối cùng là Long Huyết Vũ, kẻ sở hữu dị lôi - Huyết Lôi. Hắn nổi danh tàn bạo, không kém gì các Thánh Tử khác của Long Tộc.”
Thanh Thiên Kỳ cau mày, lặng người suy nghĩ. Hắn đã nghe danh Long Tộc từ lâu, đặc biệt là những tộc trong 17 Chân Long. Việc đối đầu với những thiên tài xuất chúng như vậy chắc chắn không phải chuyện dễ dàng, chưa kể đến việc anh phải kìm nén lòng thù hận với Yêu Tộc trong suốt quá trình. Đây không chỉ là cuộc tranh phong mà còn là một thử thách tâm lý lớn đối với Thanh Thiên Kỳ.
"Người bảo con cẩn thận là vì lo rằng con sẽ mất kiểm soát khi đối đầu với Yêu Tộc, phải không?" Thanh Thiên Kỳ hỏi, giọng điệu có phần cay đắng.
Thánh Tổ gật đầu, ánh mắt ông chứa đầy sự nghiêm trọng:
“Đúng vậy. Cha mẹ con đã mất mạng dưới tay Yêu Tộc, và ta hiểu rõ cảm xúc của con. Nhưng lần này, ta không thể để con hành động chỉ vì thù hận. Đối thủ của con không chỉ là Yêu Tộc, mà còn là những thiên tài từ nhiều thế lực khác nhau. Sự nóng vội sẽ chỉ đưa con vào con đường tử lộ.”
Thanh Thiên Kỳ im lặng, trong lòng trào dâng một cảm giác khó tả. Anh biết Thánh Tổ nói đúng. Lần này không chỉ là cuộc chiến vì vinh quang của Thánh Tộc, mà còn là thử thách lớn cho anh trong việc kiểm soát lòng thù hận. Tuy nhiên, ánh mắt anh vẫn không thể che giấu được ngọn lửa căm hờn với Yêu Tộc.
"Con sẽ ghi nhớ lời ngài. Nhưng nếu gặp phải Thiết hay bất kỳ tên nào khác trong Long Tộc, con sẽ không tha thứ cho chúng," Thanh Thiên Kỳ nói, giọng đầy quyết tâm nhưng cũng pha lẫn sự lạnh lùng.
Thánh Tổ khẽ gật đầu, hiểu rõ lòng anh. Ông chỉ có thể mong rằng Thanh Thiên Kỳ sẽ kiểm soát được mình trong thời khắc sinh tử sắp tới.
“Hãy cẩn trọng, Thanh Thiên Kỳ. Cuộc tranh phong lần này không giống bất kỳ trận chiến nào trước đây. Mỗi bước đi đều có thể quyết định sống chết. Và nhớ, ta chỉ cần con sống trở về.”
Thanh Thiên Kỳ cúi đầu lần nữa, lòng đầy trăn trở. Anh biết trước mắt là một hành trình đầy gian truân, nhưng với những kẻ như Thiết và các thiên tài khác từ Yêu Tộc, anh phải đối mặt dù khó khăn đến đâu.